Phượng Thanh (Request 8)

299 25 56
                                    

Au: hi, đây là request số 8 của bạn _deunggwaa ạ, hy vọng bạn thích. Lần đầu tui viết cái cp lạ đời này, viết H không có nổi, xin lỗi ạ 😿 Có gì các bạn góp ý nhé ❤ Chúc các bạn đọc truyện vui ❤

~~~~~~~~~~~~~~~

['Xin kính chào quý vị thính giả, mời quý vị thính giả lắng nghe chương trình văn nghệ 17h của đài...']

Chiều về trên vùng quê yên bình, âm thanh từ chiếc radio cũ kỹ đều đều vô tình lại đánh thức Văn Thanh đang ngủ bên bàn học. Ngáp một cái rõ to, uể oải vươn vai một cái, Văn Thanh chán nản thu dọn sách vở cất vào túi, lọ mọ xuống bếp kiếm đồ ăn.

Nắng chưa tắt hẳn, chiếu lên khu vườn xanh tốt, thêm mùi khói từ bếp củi, lại có vài mùi hương đặc trưng của miền quê, tiếng mấy đứa nhóc hàng xóm chơi đùa... quả thực đem lại cho người ta cảm giác yên bình thoải mái. Văn Thanh lại chẳng có hứng thú với mấy điều này, tìm không thấy đồ ăn lại xách thân ra vườn.

Công Phượng đang mải mê với công cuộc làm vườn cuốc đất trồng rau các thứ, còn đặt thêm chiếc radio be bé bên bậc thềm để nghe nhạc này kia, hoàn toàn không để ý thấy sự xuất hiện của Văn Thanh ở cái nơi vẫn được cho là lãnh thổ của riêng anh này. Văn Thanh thấy anh không để ý mình, nhặt cành cây khô khều một cái, làm anh giật mình đáp lại bằng một cái lườm sắc lẻm. Ừm, anh đương nhiên là không hề chào đón người xâm phạm lãnh thổ của mình rồi.

"Anh Phượng, sao anh chưa nấu cơm?"

Công Phượng ném lại cho cậu nhóc kém tuổi mình một cái nhìn khinh bỉ, hừ một cái rồi quay đi tiếp tục công việc. Lát sau, Công Phượng mới mở miệng nói.

"Muốn ăn thì tự nấu, ai rảnh hầu cậu. Tôi còn đang nghĩ có khi nào cậu ngủ đến nửa đêm luôn không, người gì ngủ cái giờ âm binh..." Anh nông dân lầm bầm càu nhàu trong miệng.

"Em muốn ăn cơm anh nấu cơ. Anh nấu đi, em nhận phần rửa bát cho."

"Thôiii, không mượn. Lần nào cậu động vào là đổ bể, cho cậu rửa nữa mốt lấy lá đựng cơm mà ăn. Mời cậu đi vào trong nhà giùm cho, rảnh không làm gì nhờ cắm giúp nồi cơm đi, nhớ bật nút không tối nhai gạo sống. Tí tôi vào nấu đồ ăn."

"Hehe."

Văn Thanh nhận lệnh lại chạy vào trong nhà, Công Phượng thở dài một cái đầy bất lực, đúng là anh đã rước được một đứa của nợ về nhà rồi. Thiết nghĩ lúc đầu anh không nên mủi lòng đồng ý khi cậu bạn Tuấn Anh nhờ vả... Giờ cực cái thân hối hận không kịp...

Một lúc lâu sau, Công Phượng xong việc ngoài vườn đi vào nhà chuẩn bị cơm nước, thấy Văn Thanh đang lúi húi gì đó ở trong bếp, nhiệt huyết nấu bữa cơm ngon của anh cũng nguội mất một nửa. Rồi, lại phá hoại... Thấy cậu nhóc vẻ mặt vô tội cùng sự nỗ lực hết mình nhưng kết quả lại đi thẳng vào lòng đất của cậu ta, sự cáu bẳn đã lên đến họng của Phượng lại bất lực trôi xuống. Công Phượng kiểm tra nồi cơm, quay ra vỗ vai người kia với một nụ cười đầy miễn cưỡng.

"Được rồi, cắm được cơm là giỏi rồi. Rất mạnh mẽ, rất bản lĩnh. Mời cậu ra kia ngồi chờ ăn cơm."

Văn Thanh cũng biết mình ở lại chỉ thêm ăn hại, ngoan ngoãn ra chỗ bàn ăn yên vị. Công Phượng tất bật một hồi dọn được một bàn ăn thơm ngon, chưa kịp ngồi xuống thì ngoài cửa có người gọi. Là thằng Hậu hàng xóm với một anh bạn lạ hoắc.

[ĐTVN] Untold storiesNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ