PS: Vương thất hiện đại, bối cảnh vương thất Anh quốc.
"Con mặc kệ, con cứ không đi đó!"
Trong căn biệt thự to lớn truyền tới một giọng nữ sắc bén, đem bầu không khí yên tĩnh xé rách, không khỏi làm người ta có chút phiền lòng. Trên ghế sa lông, một người đàn ông tóc bạc hơn nửa dùng ánh mắt sắc bén nhìn cô gái đang khóc lóc om sòm.
"Tiêu Đình, con ở đây hồ đồ cái gì đó! Người của vương thất mà con cũng không chịu cho chút mặt mũi, để người bên ngoài biết được nói chúng ta thế nào đây?"
Thấy cha mình giận thật, Tiêu Đình lúc này mới đi tới bên cạnh cha Tiêu ngồi xuống, kéo tay cha mình làm nũng một trận, "Cha~, thân vương hai chân đều tàn phế rồi, chỗ đó cũng không được, người định để con thủ tiết sống tới già sao? Người nỡ lòng sao."
Cha Tiêu giương mắt nhìn Tiêu Đình một chút, thở dài, "Không nỡ lòng thì phải làm thế nào đây? Vương thất đã đưa thư mời tới, lần yến tiệc ra mắt này nếu như thiếu Tiêu gia của chúng ta, người bên ngoài chắc chắn sẽ nói chúng ta không tôn trọng vương thất."
"Cha. . ." Tiêu Đình ôm cánh tay cha Tiêu, muốn nói gì đó, đã bị tiếng mở cửa cắt đứt.
Chỉ thấy người tiến vào mặc một chiếc áo thun màu trắng, quần jean màu lam nhạt. Người này hiển nhiên không nghĩ tới sẽ đụng mặt hai người, ngẩn ra, gật đầu chào một cái liền muốn bỏ đi.
"Đứng lại." Tiêu Đình ngạo mạn hô một tiếng, âm thanh không hề chứa sự nhẹ nhàng chan nãy, "Tiêu Chiến, thấy cha và chị gái mình cũng không chào một tiếng liền đi, cậu đây là không để chúng tôi vào mắt à?"
Tiêu Chiến yên lặng thở dài một hơi, xoay người về hướng ghế sa lông kêu một tiếng cha. Cha Tiêu gật gật đầu, Tiêu Chiến lúc này mới trở về phòng.
"Cha, ngài để đứa con riêng kia đi là được mà, nó cũng họ Tiêu, lại còn là omega, cũng coi như người nhà họ Tiêu chúng ta rồi, vương thất cũng không nói nhất định phải là đại tiểu thư chính quy như con đi." Tiêu Đình ôm tay cha Tiêu nói.
Cha Tiêu lộ vẻ mặt khó xử, "Mọi người đều biết thân phận Tiêu Chiến. . . Ngang nhiên để nó đi như vậy, không phải càng nguy hiểm sao?"
"Ai nha~" Tiêu Đình lắc tay cha Tiêu, làm nũng nói, "Thì vương thất cũng có xem trọng Vương Nhất Bác đâu chứ."
Cha Tiêu trừng Tiêu Đình một chút, "Con đừng nói lời này bên ngoài đó."
"Được rồi được rồi, vậy là cha đáp ứng rồi nha?"
Cha Tiêu do dự, ông trước giờ cưng chiều đứa con gái này, để con gái bảo bối hầu hạ một thân vương tàn phế, còn phải thủ tiết sống cả đời, không nói tới con gái mình không muốn, ngay cả ông cũng không muốn . Nhưng đối phương lại là người của vương thất, cha Tiêu cũng thật bất đắc dĩ.
Vào lúc Tiêu Đình báo chuyện này cho Tiêu Chiến, nội tâm anh không gợn sóng chút nào. Anh không có quyền lợi lựa chọn, Tiêu Đình chỉ đem một bộ âu phục ném lên giường anh, nói cho anh biết bộ âu phục này rất đắt, cẩn thận đừng làm hư.
"Chị làm sao chắc chắn thân vương nhất định sẽ coi trọng mình chứ?" Tiêu Chiến nghe Tiêu Đình kể lại mọi chuyện, không khỏi đem ý nghĩ trong lòng nói ra.