"Trước chưa đến có nghĩa sẽ không bao giờ đến ư?"
Khôi Cốc Lan tiếp tục ném trở lại cho cậu một câu hỏi, hắn quả thật có ý sẽ không bao giờ bước chân tới nơi này. Nhưng thời điểm hắn đi qua các dãy nhà liền nghe được đám người làm không chịu tập trung làm việc mà chụm đầu lại xì xào bàn tán, vốn hắn sẽ như mọi ngày đi lướt qua mặc kệ bọn chúng nhưng giây sau có một kẻ nói đã nhìn thấy Long Đảm đi tới gian phòng mợ cả vẫn chưa trở ra.
Tên ngốc mới không nghe ra ẩn ý của bọn chúng, mặc dù Khôi Cốc Lan biết rõ giữa hai người đó sẽ chẳng có gì song hắn vẫn bước chân tới gian phòng của vợ cả đã gả về cho mình từ lâu mà chưa tới lần nào. Đến khi tới đây rồi hắn quả nhiên nghe được giọng nói quen thuộc của em trai, cơn giận chẳng biết từ đâu bộc phát, cảm giác như hắn bị hai con người trong kia phản bội theo đó hắn mạnh mẽ mở cánh cửa ra, tiếp đến là những điều diễn ra sau hành động ấy cho đến bây giờ.
Trước câu hỏi của Lan cậu không hề có ý muốn trả lời, kể từ đêm hắn cưới Trần Thiên Thư về thì Võ Đạo đã thay đổi tình cảm cậu dành cho hắn, nguội lạnh như cách cậu đổi đi bộ ấm chén uống trà khác. Cậu thầm nghĩ có lẽ hắn đã vĩnh viễn quên đi ký ức hồi nhỏ của cả hai, ký ức mà hắn vô tình gieo một mảnh tình vào tim cậu, ký ức mà chỉ có cậu đơn độc nhớ kỹ.
Năm năm trước của triều đại vua Tá Dã Vạn Thứ Lang.
"Nhu, Nhu mau lên. Bắt lấy con bướm đó đừng để nó chạy thoát."
"Thế tử, người chạy chậm thôi chờ em với."
Trong hoàng cung tại ngự hoa viên, nơi yêu thích của các phi tần lại vang vọng tiếng trẻ con đùa nghịch. Mái tóc vàng nắng rực rỡ với bộ áo tấc xanh ngọc bích hòa hợp với khung cảnh của ngự hoa viên, như thể cậu nhóc ấy là một đóa hoa tỏa sắc trong vô vàn loài hoa ở đây.
"Thế tử, bều người chạy nhanh như vậy sẽ bị té đó!" Nhu khi chỉ được 6, 7 tuổi cố đuổi kịp chủ tử nhà mình, nghĩ ra đủ lý do để khiến cậu bé dừng lại.
"Ui da!!!" chỉ vừa dứt lời, cô bé đã nghe thấy tiếng kêu của Võ Đạo.
Thầm nghĩ không xong, nếu để ai biết được cô hầu hạ cậu không tốt còn khiến cậu bị ngã trầy xước, chắc chắn đầu cả nhà cô sẽ rơi xuống. Nghĩ tới thảm cảnh đầy máu me kia, một đứa trẻ chưa tròn 10 tuổi sao có thể chịu được, Nhu sợ hãi òa khóc chạy thật nhanh về hướng cậu vừa kêu lên, "Cậu chủ, cậu chủ người có sao không!? Huhu em xin lỗi vì đã chăm sóc không tốt cho cậu chủ.".
"....."
Nhu nước mắt nước mũi còn tèm lem trên mặt, ngơ ngác nhìn tình hình trước mắt. Tiểu thiếu gia nhà mình thế mà lại đang ngã vào lòng người khác, mặc dù người nhìn rất xinh đẹp nhưng cũng có chút gì đó đáng sợ. Chẳng lẽ đây là sát khí của nam nhân trong mấy cuốn thoại bản mà cô từng đọc ư?
"Cậu chủ, người có bị thương ở đâu không?" chẳng thể để Võ Đạo cứ ngơ ngác ở trong vòng tay của kẻ lạ mặt đã vậy còn cứ nhìn chằm chằm khuôn mặt người ta, Nhu nhanh nhẹn cúi người chào hỏi rồi kéo cậu ra.
Võ Đạo lúc này mới hoàn hồn, lắc lắc chiếc đầu nhỏ của mình ra hiệu mình không bị sao, rồi tiếp tục quay qua nhìn người mình vừa đâm phải kia.

BẠN ĐANG ĐỌC
[RanTakeRin] Kiếp Chung Chồng
RandomÝ tưởng nảy ra khi nghe bài "Kiếp chồng chung". Thể loại: Cổ Việt, BL(tình trai), 3P, Ngược, HE. Chú ý: Viết theo bối cảnh Cổ Việt nên tên nhân vật sẽ được chuyển sang Hán Việt. + Hanagaki Takemichi: Hoa Viên Võ Đạo +Haitani Ran: Khôi Cốc Lan +Haita...