FANFICTION TIMERANGER #2

87 3 0
                                    

Ngay lúc ấy Tatsuya không dám tin vào mắt mình, anh đã phải véo má mình không biết bao nhiêu lần. Nếu đây là mơ, làm ơn đừng ai gọi anh dậy. Sau bao nhiêu năm đơn côi một mình, cuối cùng đã có ngày anh được gặp lại những người đồng đội xưa mà ngày đêm anh trông nhớ họ. Niềm vui sướng, sự vỡ òa, hạnh phúc rộn ràng, đó là những gì anh cảm thấy bây giờ. Anh luôn tin rằng, ngày chia xa ấy không phải là lần li biệt, nhờ sự kết nối của thời gian chắc chắn anh sẽ gặp lại họ vào một ngày không xa. Chưa bao giờ anh thấy hạnh phúc như thế này, anh vội chạy ra phía những người đồng đội, không quên vẫy cao tay với họ :

_MỌI NGƯỜI!!! Tôi ở đây!!! - ahihi do mải chạy quá mà anh vấp luôn vào viên sỏi trên cát, ngã sấp mặt :> tuy nhiên điều đó không thể ngăn được nụ cười và sự hân hoan trên gương mặt của anh.
_TATSUYA!!!! - cả bốn thành viên đều vỡ òa, người bạn mà họ vẫn luôn nhung nhớ trong tim tới ngày gặp lại đang ở ngay trước mắt họ rồi.

Người chạy nhanh tới bên Tatsuya nhất là cậu nhóc Sion. Suốt cả quãng đường, cậu lúc nào cũng hồ hởi, háo hức được gặp lại người anh của mình. Dù giờ thì cậu đã trưởng thành và đẹp trai hơn rất nhiều, nhưng cứ gặp Tatsuya là cậu lại về làm một người em dễ thương nhất. Cậu ôm chầm lấy anh, cảm xúc vô cùng vui mừng khi được đoàn tụ:

_Anh Tatsuya!!! Wa em nhớ anh quá luôn huhu!! 10 năm rồi anh quên em chưa chứ em vẫn nhớ anh lắm!!! - trẻ con thực sự :> cậu cứ thích ôm anh mãi thôi, nhớ quá mà.
_Anh vẫn nhớ em mà Sion-san!! Trời ơi sau bao nhiêu lâu anh mới có thể gặp lại em đó!!! - Anh cũng xúc động khi gặp được đứa em này, cái tính cách vẫn y như ngày xưa mà anh nhớ. Không nghĩ rằng anh sẽ lại được cậu nhóc ôm thế này lần nữa.
_Này ôm vừa thôi chứ nhóc!! - giọng nói quen thuộc cất lên từ một anh chàng đẹp trai đã quá thân thiết với Tatsuya rồi. Anh kéo nhẹ cậu bé ra làm cậu cũng đành tạm buông tay, không sao lát ôm tiếp :))
_Ayase-san...là cậu thật à… - Tatsuya không nén nổi bất ngờ, khẽ đặt tay lên vai người bạn cũ này - Cậu đã khỏi bệnh rồi hả….
_Ừ, thật may là ở tân thế kỉ 31 đã có cách chữa với thuốc cho bệnh của tôi rồi. Tôi mất hơn một năm điều trị liên tục, và giờ đã có thể quay lại đường đua rồi! - anh cười, đấm vào vai bạn - Vậy là tôi đã thực hiện được lời hứa sẽ sống sót rồi ha?? Mà giờ cậu như nào rồi??
_Thật tốt quá, cậu đã khỏi bệnh rồi! Tôi thì vẫn ổn thôi à!! - anh nở một nụ cười nhẹ nhõm, thực lòng anh rất lo không biết Ayase ở tương lai sẽ thế nào, liệu anh có chiến thắng được căn bệnh đeo bám anh lâu như thế không. Một điều anh không biết, chính nhờ tinh thần và sự lạc quan anh truyền cho Ayase khi xưa đã là một nguồn động lực cực lớn cho anh tiếp thêm dũng khí đương đầu với căn bệnh, và anh đã chiến thắng nó và bước tiếp trên con đường tới ước mơ đua xe. Chính vì lẽ đó, Ayase cảm thấy biết ơn anh vô cùng. - Nhân tiện thì lần này tụi tôi sẽ ở đây mãi luôn, cấp trên ở cục thời gian đã cho tụi tôi ở đây để bảo vệ thế kỉ 21 rồi!!
_Đúng vậy!! Thế nên anh Tatsuya sẽ phải cho tụi em ở nhờ tiếp cả đời rồi!! - Sion nhanh nhảu.
_Thật vậy hả!! Tốt quá!! - Tatsuya vui mừng. Cuối cùng cả nhóm đã không phải chia xa rồi.
_Aiyo, đã lâu không gặp rồi ha, bạn cũ!! - lần này là tới Domon. Anh vẫn rất ư là nhây như hồi xưa.
_Lâu lắm không gặp, nhớ cậu quá!! - anh vỗ vai Domon một phát - À mà tôi không nghĩ là cậu nên đứng đây đâu, cậu nên ra kia kìa. - nói rồi anh vội đẩy Domon ra hướng khác làm cho anh tí thì sấp mặt.
_Ui từ từ đừng đẩy chứ….

Fanfiction TokusatsuNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ