KỂ TÊN MỘT NGƯỜI ANH HÙNG ĐƯỢC HẠNH PHÚC

18 4 0
                                    


"Đại ca, anh không thể não cự cãi với fan của mình thế được. Đặc biệt là không phải vì -"Trương Triết Hạn lườm Cung Tuấn qua cốc trà sữa mà có người nào đó đã mua mang đến khách sạn của anh để hối lộ. Cái này có lẽ không phù hợp với chế độ ăn kiêng của anh, nhưng mà cái gì Mã tỷ không biết thì tức là nó không tồn tại (đằng nào thì đến chiều mai thôi là ảnh cũng cho cái chỗ trà sữa ấy trôi tuột theo mồ hôi ra ngoài thôi, Cung Tuấn khổ sở nghĩ). Nhưng mà đến trà sữa cũng không thể xoa dịu được Triết Hạn.


"Này này em ơi không phải người thiếu tư cách nói câu đấy nhất là em hả? Đứa nào hôm trước vừa mới đuổi fan của mình đi chỉ với một cái ô đấy hả?"


Cung Tuấn nhìn anh với một ánh nhìn đầy lém lỉnh: "Ê tính ra là em chỉ chặn mấy người đấy bằng ô thôi nhé. Người đuổi bọn họ đi là nhân viên đoàn phim cơ mà. Anh thừa biết là hai cái đấy khác nhau hoàn toàn. Giải quyết mấy fan thô lỗ ở trường quay là một chuyện, chứ còn cỡ anh định vật nhau với fan trên Weibo của mình rồi thì là chuyện khác nhé."


Dừng khoảng chừng là 10 giây để nghĩ xem là liệu có nên tiếp tục cự cãi nữa không, cuối cùng thì cái quai hạm bạnh ra đầy bướng bỉnh của anh cũng chịu thả lỏng. Anh đặt cốc trà sữa xuống trước khi ngả người ra sô pha với một tiếng thở hắt bực bội rồi thả đầu mình ngay lên trên đùi của Cung Tuấn. Hắn nhẹ nhàng gãi phía sau đầu của anh khiến cho những sợi tóc ướt nước do vừa tắm xong của anh bung xù lên. Triết Hạn thư giãn thả lỏng bản thân trước sự đụng chạm ấy và nhắm mắt lại. Cứ như là mèo ấy. Cung Tuấn không thể nào ngừng nghĩ thế khi mà anh cứ như thể tan ra trong lòng hắn. Hắn thích thế này: thích có được sự tin tưởng của Triết Hạn, thích có thể kiềm anh lại khi anh ấy đang cáu kỉnh, thích việc Triết Hạn cho phép hắn chăm sóc anh.Mặt của Triết Hạn lúc này chuyển sang vùi vào áo của Cung Tuấn, anh lẩm bẩm một điều gì đó mơ hồ vào bụng hắn, "Hửm? Cái gì cơ anh?" hắn hỏi. Anh lật người lại và chớp mắt với hắn.


"Chỉ là vài dòng từ quyển tiểu thuyết mà anh nhờ Tiểu Vũ tải về cho anh thôi." Tò mò, Cung Tuấn chờ đợi để anh nói tiếp, thường thì Triết Hạn thích sách giấy hơn, trừ khi là anh đọc cái gì đó mà không muốn người khác chụp hình lại. "Một nhân vật trong đó có nói như này 'Họ sẽ không bao giờ để ngươi nổi tiếng và hạnh phúc.' Đôi khi anh nghĩ câu này đúng đến bực cả mình." Triết Hạn vươn tay lên và chọt nhẹ vào ấn đường của hắn. "Em lại cau mày rồi đây này, Tuấn Tuấn. Làm riết rồi cái mặt thành như thế luôn cho xem, lúc đấy thì không biết các nàng mộng nữ của em nghĩ gì nhờ?"


Cung Tuấn khịt mũi "Thích nghĩ gì thì nghĩ, mấy người đấy lúc nào mà chả nghĩ nhiều. Cơ mà quyển sách đấy nghe có vẻ buồn thế. Xong rồi thì kết thúc của họ như nào?"


"À, thì chết cả làng." Triết Hạn đáp một cách sung sướng và ngồi dậy. "Nhưng mà cặp đôi yêu nhau thì hội ngộ ở thế giới bên kia, thế cũng tính là cái kết viên mãn rồi." Cung Tuấn ngân nga một cách tùy ý khi Triết Hạn lê chân đi vào trong bếp để lấy một cốc nước. Hắn không nghĩ thế là hạnh phúc. Nếu được sống cùng nhau thì chẳng phải là tốt hơn à?

Bạn đã đọc hết các phần đã được đăng tải.

⏰ Cập nhật Lần cuối: Jul 26, 2022 ⏰

Thêm truyện này vào Thư viện của bạn để nhận thông báo chương mới!

[Fic dịch] KỂ TÊN MỘT NGƯỜI ANH HÙNG ĐƯỢC HẠNH PHÚCNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ