Bên ngoài, cơn gió mùa vừa lướt qua khung cửa sổ. Vài hạt nắng sớm, hắt hiu xuyên qua tấm màn che mà nhuộm vàng cả căn phòng. Tiếng chuông báo thức quen thuộc lại reo lên. Tiếng ồn làm bừng tỉnh cả không gian, đánh thức hai người con gái đang say giấc trên giường.
Phương Anh thức dậy trước, vươn tay tắt đi tiếng báo thức ồn ào rồi đưa đôi mắt nhìn qua em. Tầm mắt cô vương lại nơi gương mặt đang say ngủ của em, khoé miệng vô thức mà nở một nụ cười đầy cưng chiều. Phương Anh đưa tay lên chống lấy phần đầu mình rồi cứ thế nhìn em ngủ. Đúng như người ta nói, "Vẻ đẹp không nằm ở đôi má hồng của người thiếu nữ mà ở trong đôi mắt của kẻ si tình". Nhìn cách mà Phương Anh đang đắm đuối ngắm em suốt gần nửa giờ đồng hồ rồi ngây ngốc cười một mình là đủ thấy tình yêu Phương Anh dành cho em nhiều tới nhường nào. Mặt trời ngày càng lên cao, những ánh nắng cũng đua nhau làm bừng sáng cả căn phòng. Ngọc Thảo trở mình, cựa quậy bởi những tia nắng rọi vào khuôn mặt em. Em chui rúc vào lồng ngực người đối diện, vòng tay qua eo chị rồi lim dim tiếp tục ngủ. Phương Anh nhìn em rồi bật cười thành tiếng bởi sự đáng yêu ấy. Tiếng cười của chị làm em tỉnh giấc, em đưa tay dụi mắt rồi ngẩng đầu lên thì bắt gặp đôi mắt chị đang dán chặt vào em mà cười tủm tỉm. Ngọc Thảo cúi mặt xuống, áp mặt vào chị mà ngại ngùng bảo:" Chị sao cứ nhìn em thế?"
" Tại em đẹp, đẹp lắm ấy"
Câu nói đầy thản nhiên được thốt ra làm người kia ngại đến đỏ cả mặt. Hai người loay hoay với nhau một lúc mới ra được khỏi giường. Sau khi đã vscn, Phương Anh ngồi chờ em thay đồ rồi cả hai bước xuống nhà đi làm. Cũng đã hơn 7h, mọi người cũng đã đi hết nên cả không gian nhà chỉ còn mỗi hai người. Em bước ra cửa rồi loay hoay một lúc lâu, tìm kiếm thứ gì đó. Phương Anh theo sau, nhìn em đang hoảng hốt tìm kiếm thì hỏi:
- Em kiếm gì à?
- Xe em đâu rồi ta! Qua em còn dùng mà hay ba mẹ lấy đi rồi nhỉ!
Phương Anh nghe em nói không nhịn được mà cười lớn. Em nhìn chị, giọng có chút bực bội mà quở trách:
- Em mất xe chị còn cười nữa!
- Thôi đi cô nương ơi! Em nghĩ đêm qua chị để em say xỉn lái xe về à!
- Ờ thế thì...
- Xe bên nhà chị Dung ấy, gọi taxi đi rồi mình qua đó lấy về ha.
Em ngớ người nghe chị nói về chuyện đêm qua rồi ngượng ngùng đi vào nhà gọi vào số tổng đài taxi. Phương Anh nhìn em rồi tiến lại ngồi xuống cạnh mà xoa đầu em. Cuộc gọi vừa tắt, em đã quay sang chị mà hỏi:
- Hỏi thật, đêm qua em có quậy lắm không?
- Em không nhớ gì luôn à
- Không, chả nhớ gì. Em lắc nhẹ đầu rồi đưa tay vuốt ve đôi tay chị vẫn đang đặt trên đùi mình
- Thế chuyện với chị... Đôi mặt chị bỗng trùng xuống khi nghe em nói, những ý nghĩ lại vây quanh chị.
- Trừ việc đấy, từ lúc đấy em tỉnh luôn rồi
Ngọc Thảo xích lại gần Phương Anh mà nói. Phương Anh nhìn em rồi cúi mặt xuống, lí nhí:
" Nếu lúc đó em thực sự say thì..."