Chương 17: Sấm sét

191 9 0
                                    

Edit: Thanh Mục

"Đói bụng sao?" Úc Diêu hỏi.

"Không có." Tô Mặc Ngôn buông Úc Diêu ra, đáy lòng cô kỳ thật đang nói "muốn cô ở bên tôi", nhưng đã trễ như vậy, "không có gì."

Úc Diêu đi toilet, đem nước rửa tay đổ ở lòng bàn tay chậm rãi xoa ra bọt, nhìn gương, có chút thất thần.

Lúc nàng đi ra, Tô Mặc Ngôn đang đứng hút thuốc ở ban công phòng khách.

Quả nhiên thành thật không quá ba giây.

Cách cửa sổ sát đất ban công "ào" một tiếng bị đẩy ra.

Úc Diêu đi về phía cô.

Tô Mặc Ngôn tay trái kẹp điếu thuốc, giấu giấu, giống như là thời sinh viên vụng trộm hút thuốc, bị giáo viên chủ nhiệm bắt tại trận.

Đừng nói, khí chất của Úc tổng thật đúng là có chút giống.

"Có mùi thuốc lá, cô đi vào đi..."

"Không có việc gì." Úc Diêu đi tới bên cạnh Tô Mặc Ngôn, cô hút thuốc bạc hà, mùi vị nhàn nhạt, không tính là khó ngửi, cũng chưa nói tới thích.

Tô Mặc Ngôn lại hít một hơi, đem khói phun ra trong đêm tối.

Úc Diêu ở một bên nhìn cô.

Hút thuốc trước mặt Úc Diêu, Tô Mặc Ngôn có chút không được tự nhiên. Một cán bộ lão thành như Úc tổng, có thể cảm thấy mình là một người phụ nữ không đứng đắn hay không? Hoàn toàn có thể.

Tô Mặc Ngôn kẹp điếu thuốc không hút nữa, nhẹ nhàng nhét tàn thuốc vào ly giấy.

"Học từ khi nào?" Úc Diêu thấy động tác thuần thục trên tay Tô Mặc Ngôn, bất tri bất giác, nàng lại tìm hiểu vấn đề riêng tư của người ta.

Tô Mặc Ngôn rất vui vẻ nói chuyện phiếm với Úc Diêu, "lúc mười bảy tuổi đi."

Mười bảy tuổi, còn chưa trưởng thành, so với trong tưởng tượng của Úc Diêu sớm hơn nhiều.

Trong mắt người khác, Tô Mặc Ngôn đã quen với việc trở thành người độc lập.

"Tại sao hút thuốc?" Trầm mặc một hồi, Úc Diêu tiếp tục hỏi.

Tô Mặc Ngôn rất ghét người khác truy vấn như vậy, nhưng bắt đầu từ hôm nay, Úc Diêu là một ngoại lệ. Cô có thể rất kiên nhẫn đi nói chuyện phiếm với Úc Diêu, thậm chí còn nói một số chuyện mình không muốn đề cập tới với người khác.

Bởi vì Úc Diêu đối với cô mà nói, là người đặc biệt.

Tô Mặc Ngôn xoay người hướng về phía Úc Diêu, gió thổi đến tóc cô lộn xộn, Tô Mặc Ngôn đưa tay, lười biếng gẩy tóc về phía sau, lộ ra cái trán trơn bóng. Động tác cực kỳ phong tình, cô nhìn Úc Diêu cười nói, "bởi vì hút thuốc có loại đặc biệt... Nữ tính."

Úc Diêu lẳng lặng đánh giá Tô Mặc Ngôn, tâm tình phức tạp, lúc trước Rắm Thối đang nói chuyện với nàng về hương vị nữ tính. Bất quá, dùng từ nữ nhân để hình dung Tô Mặc Ngôn hiện tại, đích xác càng thích hợp hơn.

"Hút thuốc không có nghĩa là trưởng thành." Úc Diêu hiển nhiên không đồng ý với quan điểm của Tô Mặc Ngôn.

Úc tổng lại muốn giáo dục người khác, Tô Mặc Ngôn đột nhiên có chút thích bị nàng dạy dỗ.

[GL][Edit]Nàng Quá Mê Người_Thang Thanh Xuyến Hương TháiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ