Lưu Vũ một lần nữa vào trong mộng của Tán Đa, cảnh tượng so với cuộc săn bắn hôm nay tương tự đến tám chín phần.
Lúc này Lưu Vũ đứng trong tuyết trắng, bụng đột nhiên xuyên qua một mũi tên dài. Y theo bản năng bảo vệ bụng, lại không cảm giác được đau đớn, lúc này mới ý thức lại, trường tiễn trong giấc mơ Tán Đa không làm y tổn thương được.
Trước mặt xuất hiện một người, chính là tiên Vương hậu thân mặc áo nhung, ung dung hoa quý. Chỉ thấy nàng kéo căng trường cung, thẳng tắp hướng về phía sau Lưu Vũ, giữa hai hàng lông mày hiếm khi nổi lên chút sát khí, cùng Tán Đa có ba phần giống nhau.
Nàng lúc này hết sức tập trung, hoàn toàn không chú ý đến con sói trắng sau lưng đang dần dần tới gần. Nó rón rén tiếp cận, lông thú màu trắng hoàn toàn hòa làm một thể với trời đất. Nó khuỵu chân sau, dùng toàn lực nhào tới, móng vuốt sắc bén túm lấy hai vai Vương hậu, hung hăng cắm xuyên vào.
"Cô mẫu." Cách đó không xa truyền đến một tiếng hét vội vàng. Châu Kha Vũ khoảng mười tuổi tay cầm ngọn giáo, dùng lực ném về phía đầu sói.
Sói trắng rú lên một tiếng đau đớn, há cái miệng to như chậu máu liền không thể ngậm chặt nữa, Châu Kha Vũ tâm tính thiếu niên làm ra hành động này thật sự quá mức lỗ mãng, không giết được sói trắng ngược lại chọc giận nó. Châu Kha Vũ không dám có động tĩnh gì nữa, chỉ sợ không cẩn thận khiến tuyết đọng bên vách núi rơi xuống, cô mẫu cứ như vậy sẽ ngã xuống núi.
"Mẫu hậu." Nghe được động tĩnh, Tán Đa cũng chạy tới. Hắn nhìn thấy sói trắng đang phát cuồng, siết chặt trường cung trong tay.
"Các con không cần tới đây." Con sói này đã phát cuồng, Vương hậu nhịn đau nhức, cứ tiếp tục như vậy bầy sói lập tức kéo tới, không chỉ riêng nàng không cách nào sống sót, còn có thể liên lụy đến bọn nhỏ. Nàng vội vàng nghĩ cách, một cước đạp vào bụng sói trắng, kéo ra một ít khoảng cách, vừa muốn đứng dậy bỗng trượt chân ngã xuống.
"Cô mẫu."
"Mẫu hậu!"...
Hai đứa nhỏ khéo léo chạy về phía vách núi, trong lúc ngàn cân treo sợi tóc Vương hậu bắt được tảng đá nhô ra bên vách núi, máu theo cánh tay bị trầy xước rơi xuống trên khuôn mặt trắng nõn.
"Nắm lấy con."
"Nắm lấy con."
Vương hậu nhìn hai đứa trẻ, cuối cùng vẫn dùng tay kia nắm lấy Châu Kha Vũ, mượn lực của hắn trèo lên. Không lâu sau, tiên Vương liền cưỡi ngựa chạy tới.
Lưu Vũ đứng tại chỗ, nhìn bàn tay cô đơn của Tán Đa, không khỏi đau lòng. Hắn đứng một mình trong gió tuyết, giống như một cây thông thấm đẫm nước.
"Nói như vậy, là Kha nhi bắn chết sói trắng?" Trong trướng, tiên Vương giẫm lên con sói to lớn dưới chân, nhìn về phía hai hài tử.
"Nếu không phải Kha nhi chạy tới bắn chết con sói, ngươi đã không còn nhìn thấy ta rồi." Vương hậu đã sớm rửa sạch vết thương, dựa vào trên vai tiên Vương, hờn dỗi liên tục: "Bộ da này, liền thưởng cho Kha nhi đi."
Tiên Vương ôm Vương hậu, hắn vốn yêu nàng, nghe nàng làm nũng trong nháy mắt liền vui vẻ.
Cảnh tượng lại biến ảo, trong trướng của Tán Đa, Đãi Cao thay hắn đun nóng nước trà: "Điện hạ, ngày mai chúng ta bắn một con càng lớn hơn."
BẠN ĐANG ĐỌC
NHƯ Ý CÁT TƯỜNG
FanfictionTác giả: L. Trans: うのさんた•刘宇 Beta: MarchRain36 Đã xin phép tác giả. Kiếp trước, phụ người, để người ôm hận mà chết. Bỏ qua cả đời tu hành, kiếp này nối lại tiền duyên, bảo hộ người chu toàn, sủng người tận xương tủy. Thế giới giả tưởng, thần tộc. Về...