(33)

2.7K 332 49
                                    


114.

Gửi Sài Sài và Kata Sakura ở trung tâm mai mối thú cưng, cô nàng váy xanh ngồi xe của bọn họ cùng đi tới quán lẩu Thái mà cô giới thiệu.

Dọc theo đường đi Tiêu Chiến cũng chẳng nói gì, tất cả đều là cô gái váy xanh nói liên tục không ngừng nghỉ, thỉnh thoảng Vương Nhất Bác sẽ đáp vài câu.

Tiêu Chiến không biết Vương Nhất Bác có chú ý tới bầu không khí khác thường này hay không, nhưng quãng đường này anh quả thực đầy một bụng ghen tuông không có chỗ xả.

Lúc ăn cơm, cô nàng váy xanh chính thức tự giới thiệu bản thân, tên cô là Tiểu Lam, năm nay 19 tuổi, đang là sinh viên khoa múa của một trường nghệ thuật.

Tiêu Chiến nghĩ thầm, trông cô thế này, ở trong trường chắc chắn cũng là một hoa khôi.

Năm đó chẳng phải bản thân anh cũng là hotboy đấy ư?

Nghĩ như vậy, anh lại cảm thấy so sánh chính mình với một cô gái có hơi kỳ quái.

Lúc ăn cơm, Tiểu Lam không tiếp tục chủ đề về chó nữa, thay vào đó là nói về tình hình của bản thân cùng với một ít chuyện ở trường.

Vương Nhất Bác cúi đầu dùng bữa, cậu không có hứng thú cho lắm với chủ đề này.

Vốn dĩ Tiểu Lam còn muốn hỏi han thật kỹ tình trạng cá nhân của cậu, thấy tình hình này cũng chỉ đành hoãn lại chút.

Cô gắp từ trong nồi ra một con tôm thả vào bát của Vương Nhất Bác.

"Tôm ở nhà hàng này của bọn họ chuyên được vận chuyển đến bằng máy bay đó, ăn cực kỳ ngon, anh nếm thử chút đi."

Hai mắt Tiêu Chiến nhìn thẳng, anh nghĩ trong đầu: Vương Nhất Bác, nếu em mà dám ăn con tôm này, có tin lát nữa anh chọc mù em luôn không?

Vậy mà Vương Nhất Bác lại thật sự chẳng chút quan tâm, cầm con tôm trong bát lên bắt đầu bóc vỏ.

Nếu như đối diện vừa khéo có một tấm gương, Tiêu Chiến sẽ có thể nhìn được rõ ràng biểu cảm trên gương mặt của mình lúc này.

Đen sì như bôi một lớp nhọ nồi vậy.

Vương Nhất Bác thả con tôm đã bóc hết vỏ vào bát của Tiêu Chiến.

"Anh ăn thử đi."

Tiêu Chiến đột nhiên rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan, không biết rốt cuộc có nên tức giận hay không và không biết có nên ăn hay không.

Cuối cùng anh vẫn ăn.

Nói gì thì nói, mùi vị đúng là rất được.

"Ăn ngon đấy."

Vương Nhất Bác nhanh chóng gắp thêm một con khác bắt đầu bóc vỏ, vừa bóc vừa nói: "Vậy anh ăn nhiều chút đi, em bóc cho anh thêm con nữa."

Tiêu Chiến bỗng dưng không còn tức nữa.

Anh nghĩ, nổi cáu với một người vốn dĩ còn chẳng ý thức được vấn đề, có đáng không?

Cứ như đang đóng kịch một vai vậy, quá nhàm chán.

Mặc dù Vương Nhất Bác chẳng hề hay biết khoảng thời gian này nội tâm của anh đang chiến đấu thế nào, nhưng suy cho cùng thì cậu cũng không sai ở đâu, không xun xoe với bé váy xanh, cũng không nói bất kỳ câu gì khiến đối phương hiểu lầm cả.

[Bác Chiến] Mỗi Ngày Đều Muốn Ly HônNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ