Khi Triết Hạn và Tiểu Vũ trở về nhà, trời đã gần sáng, đón họ là Maria, cô vừa đáp máy bay tối qua, vừa về đến nhà cô đã nghe mọi người báo TH cùng Tiểu Vũ ra ngoài đến giờ chưa về, Tiểu Lạc vẫn đang ở nhà Triết Hạn, cô lấy máy gọi cho Tiểu Vũ nên cũng nắm được chút tình hình, nhác thấy bóng họ, cô bật dậy khỏi ghế đang ngồi, có lẽ suốt đêm qua cô cũng không ngủ
"Hạn ca, sao rồi ạ, có tìm được cậu ấy không?"
Tiểu Vũ lắc đầu, đoạn quay qua Triết Hạn"cả đêm mày không ngủ rồi, lên phòng nghỉ xíu đi. Đợi Triết Hạn đi rồi, hắn mới quay qua nói chuyện cùng Maria "tạm thời đừng cho Tiểu Lạc biết chuyện, cũng may ở đây có Lisa chơi với Tiểu Lạc để thằng bé không suy nghĩ nhiều"
Maria gật đầu, nhìn bóng lưng khuất sau cánh cửa phòng ngủ của Triết Hạn, cô khẽ thở dài, lòng thầm mong anh ấy sớm vượt qua mọi chuyện.
Sáng hôm sau, danh sách những người bị nạn trong tai nạn đêm qua được công bố, Maria cùng Tiểu Vũ đang ngồi coi tên thì Triết Hạn từ trên lầu đi xuống, anh mệt mỏi ngã lưng xuống ghế sô pha nơi phòng khách, gương mặt anh hốc hác, cặp mắt thâm quầng, dường như chỉ trong một thêm anh già đi vài tuổi, có lẽ đêm qua là đêm dài nhất trong cuộc đời này của anh
"Tiểu Triết, không có tên Cung Tuấn trong danh sách..." - Tiểu Vũ nói đến đây chợt im bặt khi nhìn thấy ánh mắt của anh
"Không có tên em ấy trong đó đâu" - Triết Hạn nói, giọng nói tuy có vẻ mệt mỏi nhưng vẫn nghe được sự khẳng định tuyệt đối trong giọng nói ấy
"Tiểu Triết"
"Hạn ca"
Cả Tiểu Vũ và Marian đồng loạt lên tiếng, sự lo lắng thể hiện qua giọng nói cả hai người
"Tôi không sao đâu, hai người đừng nhìn tôi bằng ánh mắt đó. Tôi chỉ không tin em ấy gặp tai nạn. Ăn sáng xong tôi sẽ đến các bệnh viện lân cận để tìm em ấy"
"Mày chưa khỏe, ở nhà đi, lát tao sẽ tìm cậu ấy" - Tiểu Vũ lên tiếng
"Mày một xe, tao một xe, chia nhau ra tìm không phải nhanh hơn sao? Mày đừng lo cho tao, tao không sao đâu"
"Mặt mày trắng bệch, có ma mới tin mày không sao. Một là mày ở nhà đợi tin, hai là tao nói chuyện với mẹ Trương"
"Mày..." - Triết Hạn cứng miệng nhìn Tiểu Vũ. Hắn nói đúng, sau khi bôn ba cả đêm, hiện tại sức khỏe anh không được ổn cho lắm. Nhưng anh không muốn ngồi ở nhà, anh không muốn bị động trong chuyện tìm kiếm tin tức của Cung Tuấn. Cảm giác ngồi nhà đợi tin không giúp anh ổn định hơn, còn khiến anh như ngồi trên đống lửa
"Hạn ca, Vũ ca nói đúng. Anh ở nhà còn chăm sóc Tiểu Lạc, lát thằng bé dậy không thấy hai người em cũng không biết nói như thế nào" - Lúc này Maria bên cạnh thấy tình hình có vẻ căng thẳng, cô đành lên tiếng hòa giải.
Thấy Triết Hạn im lặng, Tiểu Vũ tiếp lời "Tao biết mày lo cho Cung Tuấn, nhưng hiện tại việc tìm kiếm cậu ấy như mò kim đáy biển, hiện tại sức khỏe mày không tốt, mày cũng không muốn khi tìm được Cung Tuấn mày lại là người nhập viện à. Nghe tao, cũng như tối qua tao đã nói, không có tin tức là tin tốt. Tao có linh cảm Cung Tuấn sẽ không sao"
BẠN ĐANG ĐỌC
(Tuấn Hạn) - 5years20days13H14
FanfictionĐam mỹ / Giới giải trí / Ngược/Ngọt / HE CP chính: Tuấn Hạn Truyện hoàn toàn hư cấu, chỉ là trí tưởng tượng của tác giả. KHÔNG ÁP DỤNG LỜI NÓI VÀ HÀNH ĐỘNG LÊN NGƯỜI THẬT Vui lòng không re-up ............... "Trương lão sư, tất cả là do anh chưa tho...