Kể từ hôm đó, mỗi chiều sau khi tan học tôi đều sẽ chờ Hoàng Nghệ Chi tan học để đi cùng nhau, có điều sau đêm đó cậu ấy lại trở về dáng vẻ lúc ban đầu.
Nể tình lần đó cậu ấy giúp tôi, tôi cũng lười so đo với cậu ấy.
Sau khi lên lớp chín tôi bắt đầu cố gắng học hành, liều mạng khiến người kinh ngạc.
Ngay cả ba mẹ tôi cũng thỉnh thoảng tâm sự với tôi, sợ tôi áp lực lớn quá, còn lo lắng có phải tôi bị kích thích gì không.
Đến cả Hoàng Nghệ Chi cũng nhướng mày đầy hứng thú hỏi tôi phải chăng đột nhiên lạc đường biết quay lại.
Đây là bí mật của một mình tôi, tôi muốn học chung trường cấp ba với Hoàng Nghệ Chi.
Trải qua sự liều mạng cố gắng của tôi và dạy kèm của Hoàng Nghệ Chi, mặc dù thời gian eo hẹp, nhưng cũng may cuối cùng nguy hiểm chen vào trường cấp ba tốt nhất.
Nghỉ hè lớp chín tôi đi luyện tập với cậu ấy, bởi vì sau lần bị đánh hồi lớp tám, mới đầu tôi đã quyết tâm chăm chỉ học, càng về sau vẫn là hứng thú nhất thời.
Chuyện này tại Hoàng Nghệ Chi hết, ba mẹ tôi bảo cậu ấy trông tôi, nhưng cậu ấy lại luôn thả tôi, đến sau thậm chí còn giúp tôi cúp học, chuyện gì cũng có thương lượng, dễ nói chuyện đến mức khiến tôi nghi ngờ cậu ấy muốn học giỏi sau đó nghiền ép tôi.
Lúc khai giảng tôi rất bất ngờ Hoàng Nghệ Chi lại cùng lớp với tôi, ở lớp cuối cùng.
Điều này không công bằng, cậu ấy đứng thứ nhất, cậu ấy nên vào lớp tốt nhất.
Suy nghĩ này đến quá nhanh, tôi thậm chí không kịp suy nghĩ tại sao mình lại tức giận và không hài lòng đến vậy.
Nhưng Hoàng Nghệ Chi không mảy may để ý, cậu ấy còn mỉm cười gõ đầu tôi, nói là thế này vừa khéo cậu ấy có thể tiếp tục trông tôi.
Bạn học trước kia đều nói Hoàng Nghệ Chi không thích cười, tôi khinh.
Tôi lại cảm thấy cậu ấy rất thích cười, bắt nạt người ta sẽ cười.
Lên cấp ba Hoàng Nghệ Chi càng chói mắt hơn về mọi mặt.Bắt đầu từ cấp hai, đã có con gái lẫn trai thích cậu ấy, chỉ có điều trước kia còn hơi kín đáo, bây giờ lại rõ ràng hơn nhiều.
Khi một lần nữa nhìn thấy có người tỏ tình với cậu ấy, cuối cùng tôi chậm chạp nhận ra tôi thích Hoàng Nghệ Chi.
Không phải ước ao, không phải đố kỵ, mà là ghen, là thích, là không cam lòng.
Tôi đã thích Hoàng Nghệ Chi từ lâu, rất lâu trước khi chính tôi cũng chưa nhận ra.
Ngay khi quen với sự tồn tại của cậu ấy, khi bị đánh vì bảo vệ quyển sách cậu ấy cho tôi không bị xé rách, khi nhìn thấy cậu ấy bị thương đau lòng rơi nước mắt, khi thích xuất thần nhìn chằm chằm cậu ấy...
Tôi cả đêm không ngủ, trong đầu lộn xộn, nhưng chỉ không có kinh ngạc và bất ngờ.
Có lẽ từ lâu tôi đã không thể nào kết luận, hình như chuyện Khuê Trân thích Hoàng Nghệ Chi không phải chuyện ngẫu nhiên mà mà chuyện tất nhiên.
Tôi bình thản chấp nhận kết quả này, thậm chí tìm vui trong khổ nghĩ rằng cũng may đây là mối tình đơn phương đã định không có kết quả, chỉ là chuyện của một mình tôi.
Chuyện phản nghịch tôi đã làm trong mười mấy năm đầu đời bình thường chắc là thích Hoàng Nghệ Chi, tôi chưa từng muốn từ bỏ, cũng chưa từng nghĩ rằng có kết quả.
Thỉnh thoảng tôi cũng sẽ nghĩ miên man như tự ngược, sau này Hoàng Nghệ Chi sẽ thích người như thế nào, họ sẽ yêu nhau, kết hôn, sinh con, sau đó hạnh phúc cả đời.
Mà tôi, vẫn mãi là em gái cậu ấy thương yêu nhất, ở lại trong góc an toàn nhất nhìn cậu ấy.
Như thế rất tốt, tôi tự nhủ vô số lần.
Năm lớp mười một Hoàng Nghệ Chi chuyển đến lớp 1, không hề có điềm báo trước.
Cậu ấy đang tránh tôi à, tôi nghĩa mà tay chân tôi lạnh toát.
Có thể là cậu ấy đã phát hiện ra tâm tư của tôi, kỹ thuật của tôi quá kém, bị cậu ấy phát hiện rồi.
Cậu ấy cảm thấy không thể tin được, khó chấp nhận, thậm chí cảm thấy ghê tởm, cho nên cậu ấy tránh né.
Khi Hoàng Nghệ Chi muốn tránh tôi, tôi không gặp được cậu ấy, dù cho chúng tôi đã từng như hình với bóng.
Mỗi tuần vừa đến nghi thức kéo cờ, tôi đều sẽ cố chấp nhìn về phía lớp cậu ấy, có mấy lần tôi nhìn thấy cậu ấy hơi nghiêng mặt, nhưng cậu ấy sẽ không quay đầu lại, không một lần nào.
Lúc này tôi mới nhìn thấy Hoàng Nghệ Chi ở trong mắt người khác, lạnh lùng, vô tình, tránh xa người ngàn dặm, thì ra họ chưa bao giờ nói ngoa.
Tôi vốn có thành tích đội sổ, mỗi ngày trong lúc nghĩ miên man đã rơi xuống đáy.
Lúc công bố kết quả thi giữa kỳ, tôi đứng thứ nhất đếm ngược, mà Hoàng Nghệ Chi trên bảng vàng vẫn đứng đầu danh sách.
Tôi nhìn bài thi vô cùng thê thảm cười ra tiếng, Hoàng Nghệ Chi vẫn là Hoàng Nghệ Chi kia, không ai có khả năng ảnh hưởng đến cậu ấy.
Nhưng tôi không có lý do và lập trường để tủi thân, ai bảo tôi thích cậu ấy chứ.
Ba mẹ nhìn bảng thành tích của tôi im lặng rất lâu, họ bắt đầu thay nhau tâm sự với tôi, mà tôi cúi thấp đầu ngồi trên ghế sofa không nói một lời.
Tôi cũng không thể nói với họ rằng, con của hai người vì thích Hoàng Nghệ Chi mà đơn phương thất tình, thành tích mới tuột dốc không phanh.
Dưới cơn nóng giận không chừng ba tôi lại đánh gãy chân tôi, mẹ tôi cũng sẽ thút thít suốt ngày, trong nhà sẽ không ai được yên, không khí ngột ngạt.
Thấy tôi luôn im lặng, ba tôi cau mày thở dài, vô lực phất tay bảo tôi về phòng.
Tôi ngồi trước bàn học ngẩn người, trước mắt lúc là gương mặt mệt mỏi của ba mẹ, lúc là gương mặt của Hoàng Nghệ Chi, im lặng, dịu dàng, lạnh lùng.
Tôi nghĩ đến nỗi xuất thần, thậm chí không nghe thấy tiếng mở cửa.
Khi Hoàng Nghệ Chi cầm sách ngồi ở trước mặt tôi, tôi còn tưởng là mình đang nằm mơ, tôi như tên ngốc nhìn chằm chằm người trước mặt.
Cậu ấy không giống trước kia lắm, không hiểu sao khiến người ta cảm thấy nguy hiểm, đôi mắt bình tĩnh lại sâu thẳm, giống một đầm nước sâu không lường được.
BẠN ĐANG ĐỌC
[Cover][Ryeji] Mai Táng Tuổi 18
RomanceThân Khuê Trân mất năm 18 tuổi Hoàng Nghệ Chi cũng mất năm 18 tuổi chỉ có điều đến năm 38 tuổi mới mai táng.