Chương 12: Phiên Ngoại - Hoàng Nghệ Chi 2

124 17 0
                                    

Tro cốt của Khuê Trân được Hoàng Nghệ Chi đưa đi làm kim cương tro cốt, lại gia công thành nhẫn kim cương, thời hạn nhanh nhất là bốn tháng.

Trong bốn tháng này, Hoàng Nghệ Chi tìm được một mục sư đã đăng ký với chính phủ Mỹ, ông từng làm giấy chứng nhận hôn lễ cho rất nhiều người đồng tính ở nước Mỹ, bây giờ đang định cư ở Trung Quốc.
Lúc nghe thấy yêu cầu của Hoàng Nghệ Chi, phản ứng đầu tiên của mục sư già đó là vô lý, chưa từng có ai mời ông chứng hôn cho một người sống và một người chết.

Dưới sự thỉnh cầu liên tục của Hoàng Nghệ Chi, mục sư già im lặng gật đầu, cuối cùng đồng ý.
Ba Hoàng và mẹ Hoàng biết chuyện này, họ nhìn Hoàng Nghệ Chi muốn nói lại thôi, Khuê Trân là đứa trẻ họ nhìn em lớn lên, xảy ra chuyện như vậy họ cũng buồn, càng cảnh tỉnh họ, trước mặt sinh mệnh, không có gì đáng để nhắc đến.
Họ không muốn nhìn thấy con mình vĩnh viễn nhốt mình ở đây lừa mình dối người, nhưng ánh mắt kiên quyết của Hoàng Nghệ Chi khiến họ nói không nên lời, cuối cùng họ chấp nhận lễ cưới hoang đường này.
Ngày chiếc nhẫn đến, Hoàng Nghệ Chi cẩn thận từng li từng tí hôn viên kim cương bên trên, thở dài thỏa mãi: "Trân Trân, chúng ta lại có thể ở bên nhau rồi..."
Kim cương đại diện cho sự vĩnh hằng, họ sẽ vĩnh viễn không chia lìa.
"Chị xin giấy đăng ký kết hôn ở Mỹ nhưng không xin được..." Chị nói với kim cương: "Không sao, không có giấy kết hôn, cũng nên có hôn lễ chứ, không thể để Trân Trân thiệt thòi được."

Bốn phía hoàn toàn yên tĩnh, chị lại như nghe được gì đó như lời hồi đáp: "Yên tâm đi, chị biết trạng thái của cô chú không tốt, chị chưa nói với họ, chỉ cảm thấy thiệt thòi cho em... Ba mẹ chị chắc chắn đồng ý rồi..."
"... Không mời ai cả, à đúng, chị mời anh Trần, là cảnh sát trên sân thượng... Ừ, anh ấy bằng lòng đến, anh ấy còn cứu chị hai lần, là anh cảnh sát tốt..."
Hôn lễ được tổ chức trong một giáo đường nhỏ, chỉ có ba người, mục sư, cảnh sát, và Hoàng Nghệ Chi.
"Hoàng Nghệ Chi, cô có bằng lòng cô gái này trở thành vợ của cô và ký hôn ước với cô không? Cho dù bệnh tật hay khỏe mạnh, cho dù nghèo khó hay sang giàu, hoặc bất kỳ lý do gì, cũng yêu cô ấy, chăm sóc cô ấy, tôn trọng cô ấy, tiếp nhận cô ấy, mãi mãi trung trinh không đổi với cô ấy cho đến cuối cuộc đời?" Mục sư già đứng phía trên, nhìn đôi trẻ đặc biệt này.
Hoàng Nghệ Chi gật đầu: "Tôi đồng ý."
"Cô Khuê Trân, cô có bằng lòng cô gái này trở thành vợ của cô và ký hôn ước với cô ấy không? Cho dù bệnh tật hay khỏe mạnh, cho dù nghèo khó hay sang giàu, hoặc bất kỳ lý do gì, đều yêu cô ấy, chăm sóc cô ấy, tôn trọng cô ấy, tiếp nhận cô ấy, mãi mãi trung trinh không đổi với cô ấy cho đến cuối cuộc đời?"
Trong không khí yên lặng một hồi, Hoàng Nghệ Chi lại cười một tiếng như thể nghe được gì đó, nghiêng đầu nói với mục sư già: "Em ấy nói em ấy đồng ý."
Mục sư già đọc lời thề: "Bây giờ mời chú rể hôn người yêu của cậu."
Hoàng Nghệ Chi cúi đầu, thành kính khẽ hôn lên chiếc nhẫn kim cương trong tay, đong đầy tình yêu.
Trần Dương ngồi trên ghế khách khứa trống trải, hốc mắt đỏ lên.
Khi hôn lễ kết thúc, ánh mắt mục sư già phức tạp đi đến trước mặt chị, mang theo bùi ngùi và tiếc nuối: "Trân, cô ấy rất yêu cô."
Hoàng Nghệ Chi gật đầu: "Em ấy cũng rất yêu tôi."
Mục sư già cười, nói lời chúc phúc rất thật lòng: "Chúc hai người hạnh phúc."
Hoàng Nghệ Chi ngẩn ra, đây là lần đầu tiên, có người nói với chị, chúc hai người hạnh phúc.
Chị cong khóe miệng: "Cảm ơn, chúng tôi sẽ hạnh phúc."
...
Năm ba đại học Hoàng Nghệ Chi hoàn thành xong tất cả học phần tốt nghiệp sớm, lúc này công ty của chị vừa mới thành lập không lâu, chị liều mạng làm việc, như thể một cái máy không ngừng chuyển động.

[Cover][Ryeji] Mai Táng Tuổi 18Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ