ting.

477 59 0
                                    

sau trận đấu ai cũng mệt mỏi nhưng lại rất vui vẻ vì họ đã chiến thắng, ở trận cuối cùng hà châu phi không đá, anh lên khán đài ngồi cùng văn trường. đôi mắt văn trường hiện lên sự buồn bã, tiếc nuối với cái chân đang bị chấn thương, hà châu phi biết điều đấy. anh thì chỉ ngắm nhìn con số mười lăm chạy trên sân đấy thôi. nguyễn đình bắc vui vẻ câu lấy cổ anh mồm gào lên rõ từng chữ một.

"chúng ta đã chiến thắng!"

anh thoát khỏi vòng tay nó, đôi mắt hiện lên sự giận dỗi. nó biết anh lùn hơn nó nên nó cứ đè cổ anh ra mà câu xuống thôi. đình bắc biết anh dỗi thì nói nhỏ vào lỗ tai anh.

"ở đây đông người em không hôn anh được."

gương mặt trắng của anh dần chuyển sang đỏ rồi, cậu biết trêu được anh đỏ mặt liền quay ra ăn mừng với những người xung quanh. đúng là chán sống rồi!

hà châu phi nghĩ sao mình lại chấp nhận yêu cậu nhóc này thế? lúc đầu lên đội nguyễn đình bắc ít nói chuyện với ai thành ra anh tưởng cậu bị gì liền bắt chuyện thế là từ đấy cậu ấy cứ phiền anh mãi thôi! hở một chút là nhắn tin, ở gần nhau cũng nhắn tin, ở xa nhau cũng nhắn tin, hiện giờ anh vẫn còn ám ảnh âm thanh có thông báo "ting". rồi một đêm sau khi cả đội đá xong trận hòa với indonesia thì đình bắc lại theo thói quen gửi tin nhắn cho anh nhưng phần tin nhắn này khác với các dòng tin nhắn cũ kia.

- em thích anh cực.

dòng tin nhắn chỉ bốn từ không hơn không kém, nó nhắn rồi quay sang cười hì hì với anh còn anh thì muốn đấm nó lắm rồi. đình bắc không nói gì thêm đi sang phòng mấy anh chơi bỏ lại hà châu phi ngồi đó với cái điện thoại cùng dòng tin em thích anh cực.

kể từ ngày đó đình bắc bắt đầu bật chế độ phiền càng phiền, ví dụ những lúc anh giận ngay trước mặt nó thì nó lại cắm đầu vào điện thoại thế là điện thoại anh lại có thông báo. hà châu phi bực mình, người ta dỗi sờ sờ ở đây thì nhắn tin? anh liệu tự hỏi là có nên cho nó gặp thầy để kiểm tra lại não không? chứ để nó vậy anh tội nó tội luôn cho anh.

"anh nghĩ gì thế?"

hà châu phi thoát khỏi ý nghĩ, nhìn gương mặt của cậu phóng đại mà giật cả mình, hên là nhóc bồ của anh xinh trai đấy gặp người khác là anh giã cho chết bà nó rồi. đình bắc thấy anh im lìm mà mắt cứ nhìn chằm chằm mình, cậu sáp lại gần, gần hơn nữa thì có cánh tay đặt lên vai của hai người.

"ra đằng trước chụp tấm cuối rồi về khách sạn này."

giọng nói đanh đá kèm thêm gương mặt nhăn như khỉ thì đó không ai khắc là mực một nắng của lê trung tuấn.

nguyễn đình bắc liếc qua liếc lại, hên là không có cái camera nào để bắt được hình ảnh lúc nãy của hai người, riêng văn sơn và thằng em bảo long. cả hai người tách nhau ra một người một nơi nhưng tim vẫn hướng về nhau. chụp xong hết cả thảy rồi lại về với nhau, hiện cả đội đang về khách sạn sau chiến thắng ở loạt sút luân lưu trước malaysia đối thủ đáng gờm. đình bắc được sắp xếp ngồi cùng tùng hân còn anh bé của cậu thì ngồi cùng anh trịnh hoàng cảnh. đình bắc không tự chủ lấy điện thoại ra gõ vài tin nhắn thế là điện thoại của hà châu phi lại có thông báo.

ting ➺ 1502Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ