Ngộ Không vừa rời khỏi tầm mắt hiếu kì của thiên hạ, hắn vừa nhớ về câu nói của Huyền Tước."Không được để nàng ta hôn người"
Âm thanh quen thuộc vọng về, kèm theo đấy là cái ong ong đau điếng đầu và sự bùng dậy mạnh mẽ của năng lượng làm hắn bất ổn định, không ngừng chao đảo trên trời xanh. Nhưng rồi một luồng sáng tím lóe lên. Trong tầm mắt mờ nhòe dần, hắn thấy một đôi cánh mảnh mai đầy quen thuộc, nó dần tan ra thành một luồng khí, bao trọn lấy hắn, cả hắn và ngọn lửa của hắn, cứ thế xoa dịu dần. Ngộ Không lúc bấy giờ chính thức buông xuôi, hắn nhận thấy bấy giờ thật thoải mái liền nhắm mắt thả lỏng. Cơ thể hắn phút chốc trở lại bình thường, chỉ có quần áo đôi chỗ cháy xém. Luồng sáng tím nhẹ nâng đỡ hắn, đặt hắn xuống nền cỏ xanh hoang vắng. Gió khẽ lay và nắng khẽ rũ trên mi mắt, chung quanh lặng thinh một màu chiều.
- Đại Thánh lại quá sức rồi
Một giọng nam trẻ ánh lên.
- Đúng là đi một chút liền có chuyện, mấy người đấy thật manh động quá.
Kế đến là giọng nữ nhân đầy mềm mỏng.
- Con đoán xem ngài ta còn dính qua bao nhiêu chuyện
- Đừng hỏi vớ vấn nữa, ngài giúp con một tay đi
- À, chẳng vui tí nào. Thôi thì để đấy cho ta.
Tiếng nam nhân trẻ vừa dứt, Ngộ Không liền cảm thấy cơ thể mình bị người nào đấy nâng lên một cách dễ như bỡn. Hắn muốn chống cự nhưng tuyệt nhiên cả người vô lực buông thỏng, cả thính giác cũng sớm nhập nhoạng không bắt được âm thanh.
"Giọng nữ... Huyền Tước, ngươi về rồi ư? Còn kẻ kia là ai?"
Hắn chỉ vội vã suy nghĩ thế trước khi lại nghe tiếng nam nhân cất lên.
- Nào, giờ thì đưa ngài về thôi, Mỹ Hầu Vương.
°
Ngộ Không biệt tích sau khi dẹp loạn bọn yêu quái chẳng biết đâu tới, Dương Tiễn liền đi kiếm một vòng, rốt cuộc cũng chẳng thấy tung tích đây. Nàng ta lấy điện thoại, lần nữa gọi cho Thái Thượng Lão Quân một phen.
- Alo, Dương Tiễn đấy à? Nãy người ngắt máy giữa chừng, ta còn tưởng ngươi chết rồi, dọa chết lão.
- Đúng, ta suýt chết thật đấy cái lão già này!
Dương Tiễn uất ức nói. Nàng nói không ngoa, suýt thì chết đuối vì sữa chua, nghe đã thấy gớm.
- Còn chuyện của Ngộ Không, ngươi giải thích sao?
Dương Tiễn lấy lại chút trầm tĩnh hỏi.
- Ngộ Không? Hắn thế nào rồi?
- Hắn hiện tại không có đây. Sau khi làm thế hắn liền có thêm lực lượng, một bảng đánh bay yêu ma quỷ quái sau đấy phóng lên trời bay đi mất.
Thái Thượng Lão Quân nghe vậy vuốt râu.
- Chậc, đấy mới là hắn. Hiện tại hắn đang bị Nguyệt Băng Ngọc ức chế, có thể nói trạng thái ban nãy chính là mộng du.
BẠN ĐANG ĐỌC
TNHTL/Ngộ Không| Sống Lại Ai Biết Có Khi Cũng Tốt [drop]
FanfictionLƯU Ý: TRUYỆN DROP VÔ THỜI HẠN --- "Ngộ Không ơi" "Gọi ta là Đại Thánh" "Xí, chết rồi còn đòi hỏi" "Cái rắm, ngươi gọi ta còn nói gì!" "Mà ngươi không ngạc nhiên hả?" "Vì cái gì?" "Vì ngươi chết." *** Tam Nhãn Hao Thiên Lục Viết lại theo ý muốn của...