Arc 1: Cơn Bão(The Storm) - Chap 1: Cái Chết

303 26 14
                                    

Chap 1: Cái chết

Jason đang say giấc nồng trên chiếc giường cũ kỹ, ga trải giường đã chuyển qua màu vàng ố với những vết loang lổ. Sàn nhà được lấp đầy bởi những chai rượu, lon bia và những bao rác lâu ngày chưa vứt. Gã bị đánh thức bởi tiếng đập cửa inh ỏi từ bên ngoài.

"Rầm...rầm...rầm".

- Jason, mau ra trả tiền trả tiền phòng cho tôi, cậu quỵt mấy tháng rồi, còn định quỵt tôi đến bao giờ nữa?

Hắn tỉnh giấc, vác vẻ mặt nhăn nhó của mình ra mở cửa.

- Được rồi...được rồi, mới sáng sớm ra đã đập cửa rầm rầm rồi, mai tôi sẽ trả cho cô, tôi hứa.

- Cậu nói đấy nhá, mai mà không trả thì liệu là dọn đồ đi ra khỏi đây đi.

Nói rồi gã đóng cửa lại, mặt ủ rũ, tay vớ lấy chiếc điện thoại đang đặt ở trên bàn gần đó, gọi cho mẹ gã. 

- Alo, con gọi gì đấy?

- Con chào mẹ, dạo này mẹ khoẻ không?

- Mày lại định xin tiền phải không? 20 tuổi đầu rồi mà vẫn đi xin tiền bố mẹ, mày không biết xấu hổ à?

- Ơ kìa mẹ, đâu phải con muốn đâu, nếu không phải tại lão sếp của con thì giờ con đã không ở đây đi xin tiền mẹ thế này rồi.

- Mày vẫn còn lý do được cơ à? Con với cái không được tích sự gì. Thôi được rồi tao sẽ gửi lên cho, mai ra ngân hàng mà rút.

Nói rồi mẹ hắn cúp máy, tinh thần của gã bỗng trở nên nhẹ nhõm và cảm thấy an tâm vì mai đã có tiền.

Hôm sau, Jason ra ngoài rút tiền mẹ gã gửi lên và mua đồ ăn uống sau một tuần thu mình trong nhà. Chân rảo bước đi đến ngân hàng tại địa phương, con đường đầy tiếng xe cộ qua lại tấp nập kèm theo là tiếng bước chân của những người đi đường. Bầu trời âm u, mây đen che kín bầu trời, như là sắp có một trận giông bão lớn sẽ xảy đến.

Chỉ sau một lúc, Jason đã đến được nơi cần đến, ngân hàng hiện ra to lớn và hoành tráng. Bước vào bên trong, tận hưởng không khí mát mẻ của điều hòa, hắn chậm rãi ngồi xuống một chiếc ghế và bắt đầu nói chuyện với lễ tân ngân hàng.

- Chào cô, tôi có thể rút tiền được không?

- Dạ vâng, mời anh đọc rõ họ tên ạ.

- Tôi là Jason Vanderbilt.

*Boom*

Một tiếng nổ lớn vang lên, cửa kính cường lực vỡ nát, những mảnh vỡ văng tứ tung làm bị thương một số người, tất cả mọi người đều đổ dồn ánh mắt về nơi phát ra tiếng nổ, trước cửa chính của ngân hàng. Toán người bịt mặt gồm ba tên được trang bị súng hùng hổ xông vào, mọi người bắt đầu hoảng loạn và la hét, chúng xả đạn lên trời rồi quát lớn.

-Tất cả nằm xuống, nếu không muốn chết thì ngoan ngoan câm miệng lại cho bọn tao.

Một tên khác tiến tới quầy lễ tân, giương súng chĩa vào người tiếp tân, gằn giọng quát với giọng khẩn trương:

-Mau, nhét tiền đầy túi cho bọn tao, nếu không muốn đi gặp ông bà.

Lễ tân khách sạn run rẩy, vội vàng nhét tiền vào trong chiếc túi.

"Mẹ kiếp, số mình đen như chó đi rút tiền cũng không xong". Gã chửi thề trong đầu. 

Jason và những người khác nằm trên sàn, hai tay giơ lên đầu, toàn thân run rẩy sợ hãi. Giờ đây, gã chỉ mong mọi thứ qua đi thật nhanh và êm đẹp.

Tuy nhiên, đời không như là mơ, một cậu bé gần đó bỗng dưng òa khóc vì sợ hãi đã làm thu hút sự chú ý của những tên cướp.

"Lũ trẻ con thật phiền phức mà, sao thằng nhóc đó không im miệng để mọi chuyện qua nhanh cơ chứ?". Hắn cau mày, tỏ ra chút bực bội và khó chịu. 

Bọn chúng tiến lại gần cậu bé, chĩa súng và quát lớn:

-Thằng kia, mày có câm mồm lại không thì bảo, không thì tao bắn chết.

Mẹ của cậu nhóc gần đó mặt tái mét, vội vàng đứng dậy dỗ cậu bé, tuy nhiên cậu vẫn không nín. Mất hết kiên nhẫn, tên cướp manh động toan bắn thì bỗng tiếng còi xe cảnh sát vang lên làm kinh động đến những tên cướp.

Bọn cướp bắt đầu náo động, chúng khẩn trương lấy túi tiền đã được lấp đầy rồi chạy ra xe bỏ trốn, nhưng khi vừa chạy đến cửa ra thì cảnh sát đã bao vây nơi này và chĩa súng về phía những tên cướp. Có vẻ như chúng không bỏ cuộc, chúng quay trở lại bắt một vài người làm con tin.

"Chết tiệt, giờ sao, mọi chuyện bắt đầu nguy hiểm rồi, mình chỉ muốn đi rút tiền rồi mua đồ thôi mà". Tên Jason thầm nghĩ. 

Một tên cướp đưa tay bắt lấy và ghì chặt cổ cậu bé khi nãy và chĩa súng vào đầu cậu, hai tên còn lại thì chĩa súng về phía cảnh sát, bọn chúng bắt đầu la lối.

- Chúng mày mau dọn đường cho bọn tao đi, nếu không tất cả những người ở đây sẽ phải chết.

Phía cảnh sát ngay lập tức đáp lại.

-Chúng tôi yêu cầu các anh hết sức bình tĩnh, đừng manh động, hạ vũ khí xuống đầu hàng để nhận được sự khoan hồng của pháp luật. <Cảnh sát>

-Bọn mày nghĩ bọn tao ngu à? Đầu hàng thì chỉ có nước tù mọt gông, đừng mơ bọn tao đầu hàng. <Cướp>.

Trong lúc bọn cướp đang phân tâm, có ba người đã dũng cảm lao lên khống chế hai tên cướp, hai bên giằng co nhau làm xao nhãng tên bắt cậu bé làm con tin, hắn quay đầu nhìn về phía đồng bọn. Chớp lấy thời cơ, cảnh sát đã tặng cho hắn một viên kẹo đồng giữa trán. Hắn ngã ra đất, cậu bé kia được giải thoát và òa khóc.

Mọi người trong ngân hàng dần thả lỏng hơn, cho rằng tình thế nguy hiểm đã qua đi, các tên cướp đã dần bị khống chế.

"Cuối cùng thì mọi chuyện cũng kết thúc, sợ thật đấy". Jason nghĩ trong đầu. 

Cảnh sát ập vào ngân hàng, nhận thấy tình hình đã không thể cứu vãn được nữa, một tên cướp dùng toàn lực hất văng người đang khống chế gã, chộp lấy khẩu súng và xả đạn liên hồi.

*Đoàng...Đoàng...Đoàng...*

Tất cả mọi người đều giật mình kinh hãi, mọi chuyện xảy ra quá nhanh, tại thời khắc đó, thời gian như ngừng lại.

Jason bỗng thấy có điều gì đó kì lạ, gã không cảm nhận được gì nữa, hắn ngã gục ra sàn, mắt mở to cố gắng đưa đầu của mình quan sát xung quanh.

Xác người la liệt dưới đất, cùng với đó là những tiếng rên rỉ của những người trúng đạn khác, máu tươi lênh láng khắp sàn. Hắn không cảm thấy đau nữa, máu bắt đầu chảy ngày một nhiều.

"Mình sẽ chết như thế này sao, thật là một cái chết lãng xẹt mà, rốt cuộc mình vẫn chỉ là một thằng thất bại không làm được gì cho đời. Bố mẹ, con xin lỗi, con chưa báo hiếu được cho bố mẹ". Hắn nghĩ trong đầu. 

Nói rồi, mắt của gã mờ dần. Không gian náo động cùng tiếng còi xe cứu thương lẫn cảnh sát cũng ngày một bé dần, bé dần rồi chìm vào tĩnh lặng. Jason Vanderblit đã chết. 


[Isekai] [OLN] Tinh Không Tái SinhNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ