Phiên Ngoại 3

151 12 10
                                    

Khi hai người đến thì thấy phía trước quán bar có rất nhiều người vay quanh, xì xào bán tán, hai người thấy vậy cũng không quan tâm mà bước tiếp vào quán bar kiếm hai cậu, khi vào anh và hắn không thấy cậu đâu liền lấy điện thoại ra điện thì nghe có tiếng của 1 người lạ bắt máy
"Alo"- giọng của 1 nữ nhân van lên qua điện thoại
"Cô là ai sao lại nghe điện thoại của vợ tôi?"- anh nheo mắt hỏi
"Xin anh mau đến địa chỉ này"- nói rồi cô gái gửi định vị qua số điện thoại cho anh
"Chả phải là trước cửa quán bar này sao?"- anh đọc xong địa chỉ quay qua nhìn hắn
"Không ổn rồi, chắc chắn là chỗ đông người lúc nãy có vấn đề, đi nhanh"- hắn như đã đón ra điều gì đó liền chạy ra trước chỗ ban nãy , khi cả hai chen lấn vào đám đông thì thấy một khung cảnh không thể nào thảm hại hơn, trong đó có thân hình một cậu trai gầy gò đang mặc quần thun dài với áo tây, còn người kia thì áo vest quần tây đang nằm dưới vũng máu

Anh ngỡ ngàng chạy đến ôm cậu
"Gọi xe cứu thương giúp tôi, làm ơn"-anh vừa lay cậu vừa nói

"Tôi vừa gọi rồi 15p phút nữa sẽ tới"- cô gái lúc nãy vừa nói

Còn hắn chỉ biết khóc rồi ôm y vào lòng trấn an

15p sau trên xe cứu thương

"Nanon em đừng như thế anh tin em làm được"- hôm nay là lần thứ hai anh khóc vì cậu, lần này có lẽ anh đã cảm giác thấy mọi chuyện không còn cứu vãn được nữa rồi.

Còn hắn nhìn máy đo nhịp tim của y rồi nắm tay y lên rồi lẫm bẫm gì đó trong miệng

Khi tới BV cậu và Y được chuyển thẳng vào cấp cứu
2 người ở ngoài đứng ngồi không yên, hắn đứng thì anh ngồi, còn anh đi thì hắn đứng hai người cứ thay phiên nhau như thế đến khi phòng cấp cứu chuyển thành màu xanh

"Vợ tôi sao rồi?"-anh lên tiếng
"Em ấy sao rồi bác sĩ?"- hắn cũng cùng lúc hỏi bác sĩ

"Cậu Chimon đã qua cơn nguy kịch còn cậu Nanon tôi e là...."- bác sĩ thở dài nói

"Nanon em ấy làm sao?"- anh lo lắng nhìn bác sĩ

"Có thể khi tỉnh lại sẽ mất trí nhớ , hoặc sẽ trở thành người thực vật trong 2 tháng,xin lỗi anh tôi đã cố gắng hết sức " - bác sĩ nhìn anh ngán ngẫm trả lời

.
.
3 ngày sau cậu tỉnh lại

"Nanon em tỉnh lại rồi hả, anh đây em nhớ không?"- anh nắm vai cậu rồi hỏi

"Nhớ, anh là trùm trường cũ của trường tôi và bây giờ anh đang làm chủ tịch của một công ty lớn chứ đâu? Mà anh và tôi lại ở đây làm gì?"- cậu khó hiểu nhìn lại anh

"Em có nhớ lầm không vậy?"- anh có một chút thất vọng nhìn cậu

"Tôi không nhớ lầm, nhưng anh và tôi  ở đây làm gì"- cậu nhăn mặt nhìn anh

" Em bị tai nạn và Anh đến thăm em và đem đồ ăn cho em"

"Thật vinh hạnh khi có chủ một công ty lớn tới thăm đó nha"- cậu cười nhẹ

Em thật sự quên rồi!?-dòng suy nghĩ này trợt toáng lên trong đầu anh

Khi nghe câu đó tim anh như bị đâm bởi một con dao nhọn, anh tự trách mình nếu lúc đó anh không điện cho cậu thì bây giờ cả 2 vẫn hạnh phúc rồi

[Hoàn]-OhmNanon- Người yêuNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ