Sau cuộc vui thâu đêm hôm qua, Changbin tỉnh dậy với cổ họng khô khốc, với một cốc nước còn hơi ấm trên chiếc bàn cạnh giường, còn người bên cạnh đã rời đi từ bao giờ. Tiếng báo thức vang lên, từng câu từng chữ như đang chế giễu người đang ngồi thất thần trên giường kia.
Dù khung cảnh này có quá đỗi quen thuộc, dù cho lần nào chỗ trống bên cạnh cũng trở nên lạnh lẽo sau mỗi lần như thế, Changbin vẫn hy vọng, rằng một ngày nào đó, gã sẽ tỉnh giấc cùng với em trong vòng tay, ngắm em say ngủ với đôi môi hé mở, để ngón tay luồn qua mái tóc còn hơi ướt, và ti tỉ những điều nhỏ nhặt mà gã thường mơ đến trong những đêm cô quạnh.
Thực tại như một gáo nước lạnh tạt thẳng vào mặt Changbin, khiến gã chán nản nằm phịch xuống, sau đó lại không tình nguyện lết thân vào phòng tắm để chuẩn bị đến studio.
Bang Chan và Jisung đã bắt đầu từ sớm, khi Changbin bước vào, cả hai đang bàn bạc về một vấn đề gì đấy, trông có vẻ rất vui, bởi vì tiếng cười sảng khoái của Jisung thu hút sự chú ý của gã. Khi chỉ có hai người, chưa bao giờ Changbin thấy Jisung cười một cách hồn nhiên như thế cả. Cũng phải thôi, vì khoảng thời gian hiếm hoi mà gã được phép ở cạnh em là mỗi khi đêm xuống, khi mọi người đã say giấc nồng, Jisung lén lút lẻn vào phòng gã, căn phòng có cánh cửa màu xám nằm cuối hành lang, chỉ để tận hưởng cảm giác ấm áp và mùi xà phòng thoang thoảng từ chiếc chăn dày cộp trùm được hết cả người.
Cửa phòng Changbin thôi khóa chặt mỗi tối, gã còn dúi cho Jisung một chùm chìa khóa dự phòng. Jisung hơi ngạc nhiên, nhưng thấy người lớn hơn nhún vai, em cũng chỉ cười hì hì cảm ơn gã, nhét chùm chìa khóa vào balo rồi nhảy chân sáo về phòng mình.
Changbin không thể ngừng nghĩ về Jisung, về cái cách em ngả nghiêng cười trên sofa, về đôi má phúng phính và cái miệng nhỏ nhắn mỗi khi em ăn bất kỳ món gì, về thói quen chụm hai đầu gối vào nhau trong một video mà gã vô tình lướt qua trên Instagram,...
Gã nhắm mắt lại, cố gắng giữ cho đầu óc tập trung vào công việc, để tiếng đàn du dương giúp bản thân không bị phân tâm.
Han Jisung, Han Jisung, Han Jisung...
Đoạn nhạc vốn không lời dường như trở nên sống động hơn bao giờ hết.
.
11h58, Changbin nhắm mắt chờ đợi tiếng mở cửa quen thuộc, nghe tiếng tim mình đập liên hồi vì biết thừa đêm nay sẽ lại là một đêm mất ngủ. Ngày mai, Minho hoặc Hyunjin hoặc cả hai sẽ không ngừng cợt nhả về hai quầng thâm dưới mắt gã, nhưng chẳng hề gì, nếu như đó là cái giá gã phải trả cho việc nuông chiều Jisung, lộ liễu đến mức dường như Changbin có thể nghe thấy tiếng cười khúc khích sau lưng mỗi khi cả hai ở cùng một chỗ.
Changbin mở điện thoại nhìn đồng hồ. Đã 12h30, và vẫn không thấy bóng dáng Jisung đâu cả. Gã chắc như đinh đóng cột rằng mình đã tận mắt thấy Jisung bước vào phòng em, căn phòng có cánh cửa màu xanh dương, tấm bảng trắng rung lắc một hồi trước khi lệch hẳn xuống. Đó đã là chuyện của bốn tiếng trước.
Changbin rón rén bước dọc hành lang ra đến phòng khách, bóng dáng ai kia nằm gọn trên sofa khiến tim gã mềm nhũn, đồng thời thầm thở phào nhẹ nhõm.
BẠN ĐANG ĐỌC
[Binsung] A collection
FanfictionNhững câu chuyện nhỏ của Binsung. Cover credit: https://twitter.com/hourlybinsung/status/1546906659561373702