I. stranger.

567 30 22
                                    


 7 tháng 12. 

Hà Nội gần đây mới chớm đông. Cái rét tuy muộn màng nhưng vẫn vô tâm phủ lên tim ai một lớp chăn lạnh ngắt.

Bạch Hồng Cường lặng lẽ đặt một cốc cà phê đã sớm nguội lạnh lên khoảng trống bên cạnh, sau đó thu đôi bàn tay tê cóng áp lên cốc cà phê khác của bản thân hòng tìm kiếm chút hơi ấm dễ chịu.

Một ngụm đắng ngắt. Đôi môi run rẩy, hàng mi dày cụp.

Dù vị đắng chát đã thấm đẫm cuống họng, nó từ từ lan xuống lục phủ ngũ tạng, đôi mày cũng vô thức nhíu lại, vậy mà Hồng Cường vẫn miễn cưỡng uống thêm.

Như thể đó là cọng rơm cứu mạng mỏng manh, là sợi dây đã sờn cũ duy nhất cậu có thể bấu víu để níu kéo những hồi tưởng về ai kia đang dần phai nhạt.

Trời cao thật biết lựa thời, tựa như sự rét căm lúc này vẫn là chưa đủ, cơn mưa tầm tã lại càng đẩy cái lạnh thêm thấu tâm can. 

Trạm xe buýt đã sớm chẳng còn mấy người đi qua kẻ đi lại, thời tiết càng là lý do khiến khung cảnh nơi đây nhuốm một vẻ đìu hiu sầu não, khiến lòng người trở nên yếu mềm, nức nở hơn bao giờ hết.

Tròn một năm. Ấy vậy mà đã một năm. Hồng Cường tự nhủ. Thời gian từng giây từng phút như đang siết chặt, bóp nghẹt cổ họng khô khan, nó như muốn ăn mòn, nuốt trọn, nhai nát từng tế bào trong trái tim lụi tàn của cậu vậy.

Em nhớ anh. Em rất và thực sự muốn gặp anh.

...

Liệu, khi mùa xuân tới, ta có thể gặp lại nhau không?

Ta sẽ gặp... phải không?

Lời độc thoại cứ vậy văng vẳng tựa đàn bướm lộng lẫy với những đôi cánh bị giẫm nát mãi mãi không thể vươn lên hòa mình với trời cao. Rốt cuộc cũng chỉ là những lời tự tình hoang đường về một tương lai hư ảo, giả tạo.

Không hề có mùa xuân nào nữa. Người ấy mãi mãi mắc kẹt trong một trời đông lạnh lẽo đến đau lòng.

Bạch Hồng Cường vẫn im lặng nhìn cốc cà phê lạnh ngắt không chủ kia. Dù vậy cậu vẫn muốn dành tặng nó cho anh. 

Nhìn vào trạm xe buýt quen thuộc này, Cường không nhịn được giữa đáy lòng chết chóc cư nhiên sinh ra một tia hạnh phúc nhỏ rọi sáng góc khuất u sầu. Đây là nơi lần đầu họ gặp nhau. Kể từ đó nơi này bỗng dưng trở thành một chốn gặp mặt nho nhỏ, một địa điểm bí mật ngọt ngào, một phạm vi an toàn đẫm tình của thanh xuân cậu. 

Chỉ là giờ khắc đây tất cả quay trở lại điểm xuất phát của nó. Một cảm giác cảnh còn người mất bức bối đến nghẹn lòng.

Trần Đức Huy, cái tên anh, bóng dáng anh, gương mặt anh, trái tim anh, nó đã và đang in sâu trong từng thùy não của Cường Bạch.

Nhưng hiện tại những thứ có thể hiện hữu chỉ còn được gắn với từ "đã từng".

Ánh mắt anh đã từng đắm đuối dành trọn tất cả sự ôn nhu đặt vào mình hình bóng cậu.

[huy cường] To the moon.Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ