Vẫn như mọi lần, Xiao lại tiêu diệt một doanh trại Hilichurl, xác từng con nằm rải rác khắp nơi, máu thấm vào mặt đất, gần đây số lượng ma vật nhiễm nghiệp chướng cũng giảm đáng kể, có lẽ do sự xuất hiện của một nhà lữ hành tóc vàng đang cố gắng cày ủy thác hằng ngày. Vẫy cây Hòa Phác Diên thật mạnh để vơi hết máu dính ở mũi thương, Xiao xoay thương một vòng vắt ra sau lưng, anh tháo mặt nạ dính đầy máu xuống, thở một hơi dài, ngước mắt lên nhìn trăng ở trên trời cao. Nay là ngày rằm, cũng đồng thời là tết trung thu của loài người, nhắm mắt lại Xiao vẫn có thể nghe tiếng huyên náo, tiếng vui cười của trẻ em ở phía xa nơi cảng Liyue. Địch Hoa Châu vẫn như cũ, huyên náo ở nhà trọ ban ngày nhưng lại yên tĩnh đến lạ thường ở ban đêm, chỉ có tiếng nước lăn tăn cá bơi lội, tiếng ếch nhái kêu trong đêm.
Ít nhất, hôm nay Xiao có thể thưởng cho bản thân một đêm thường thức trăng đẹp, gột rửa vết máu dơ bẩn của ma vật. Anh lội tới một tảng đá khá lớn giữa sông gần Thất thiên thần tượng, ở đây thường có một thương nhân đứng bán ở chòi dựng tạm ven bờ, cơ mà đêm tối thế này chắc ông ta đã đi rồi. Lướt qua dàn lau sậy mọc um tùm, tiếp theo là khu vực sen nở, Xiao mới dừng lại và bắt đầu cởi đồ.
Đó là một thú vui ít ỏi của Xiao, dù anh không hề thừa nhận việc đó, vắt quần và áo lên tảng đá, cùng với vòng cổ lẫn tay áo rời, nhìn chúng vẫn dính máu anh thầm nghĩ sau khi tắm xong nên giặt sạch lại. Tháo lớp băng cũ quấn quanh eo và đùi, cơ thể anh bây giờ trần như nhộng, phản chiếu lên mặt nước xanh ngọc dưới ánh trăng. Chạm nhẹ vào vết xước ngay bụng, Xiao khẽ nhíu mày, vết xước tích tụ khi ma vật đánh trúng anh và cả vết sẹo chưa lành hẳn từ sự kiện vực đá sâu, nhưng anh không quan tâm nữa, để nước trong cuốn trôi hết đau đớn.
Ngồi xuống, dựa lưng vào tảng đá, Xiao ngâm bản thân thư giãn một cách từ từ, vết châm chích từ những chỗ bị thương đang từ từ dịu lại, bả vai căng cứng thả lỏng ra, Xiao nhắm mắt ngửa cổ phía sau. Nghiệp chướng lâu nay cũng đang nhường chỗ cho Xiao một đêm yên bình, phớt lờ phiền toái từ những lời thì thầm đầy nguyền rủa trong đầu, đêm nay anh muốn quên lãng đi một chút.
Xào xạc, xào xạc.
A, người đó...
Tiếng bước chân lại gần nhẹ như lông vũ đi qua đám cỏ, bóng hình màu xanh giữa đêm khuya lơ khuya khoắt có gan bước lại gần một tiên nhân mang đầy nghiệp chướng, hà cớ chi lại không được, bởi vì...
"Ngài Barbatos."
"Ehe, đã bảo tên tôi là Venti rồi mà."
Barbatos...không, Venti khi bị Xiao phát hiện thì không bận tâm ẩn mình mà trực tiếp nhảy chân sáo xuống mặt nước, nước văng tung tóe lên dính lên áo choàng xanh và cả đôi tất trắng của cậu. Thiệt ra Venti muốn thì sẽ không cho Xiao biết mình ở đây, nhưng lâu lắm rồi cậu chẳng ở bên cạnh cậu bé nhà tên đầu đất cũng là đồng nghiệp cũ mà, Xiao thấy Venti đến gần thì nhướng mày nhìn người kia mặc đủ quần áo vẫn đang ngày càng lội sâu xuống nước.
"Sao, muốn tôi cởi đồ hả? Ê này đừng có đỏ mặt quay đi chứ, cậu cái gì cũng thấy, cái gì cũng nhìn hết còn gì mà ngại với chả ngùng."
BẠN ĐANG ĐỌC
[ XiaoVen - R16 ] Đêm trăng
FanfictionSetting cả hai đều yêu nhau nhưng đã không gặp nhau mấy trăm năm rồi, câu chuyện diễn ra sau bối cảnh Lộ Trình Nguy Hiểm Đồ trung thu trễ ạ Viết ngẫu hứng sẽ có sai sót mong thông cảm