Chương 2: Rốt cuộc thiếu gia đang muốn làm gì vậy!

155 14 2
                                    

Liễu Ý đình, nghe tên đoán ý. Cành liễu hướng tới mùa xuân mà sinh trưởng tươi tốt, cho nên vừa nhắc đến tên liền cảm thấy ấm áp vạn phần. Đáng tiếc đông đến tuyết rơi, đến cả hồng mai cũng chôn vùi dưới tuyết, nào có còn dư lại chút gì hương vị ấm áp đâu?

Công tử khoác áo bào trắng tên Giang Mộ Vân đợi chờ hồi lâu, trừ bỏ gió lạnh rét buốt thấu xương, hắn cái gì cũng không chờ tới được.

Thời điểm Cố Khánh Xương tìm đến nơi này, lòng dạ y khẩn trương không kể xiết.

Từ xa đã có thể nhìn thấy được hoàn cảnh bên trong, quanh đình không vật che chắn, tứ phía trống không, người kia như thế không cảm thấy lạnh ư? Thế nhưng Giang Mộ Vân tựa hồ chẳng cảm nhận được gì, hắn nấu rượu thanh mai, trên tay cầm sách, giống hệt thế ngoại cao nhân, một chút lạnh lẽo này cũng chẳng mảy may lay động được đến hắn.

Hắn trước nay luôn là bậc quân tử, so với y khác một trời một vực.

Nhưng người khác chỉ chăm chăm nhìn vào điểm ưu tú của hắn, nào có ai quan tâm hắn có từng khó chịu hay không.

Y quan tâm đến hắn, nhưng lại không thể nói.

Cố Khánh Xương túm vạt y phục, dưới chân cố gắng tăng nhanh tốc độ hơn nữa, vừa đi vừa giả vờ hắng giọng ho một tiếng, nhắc nhở người bên trong sớm chút hoàn hồn.

Hạ nhân bên người Giang Mộ Vân bẩm báo: "Công tử, Cố đại thiếu gia tới."

"Ừm." Ngón tay thon dài của Giang Mộ Vân đặt trên trang sách, đuôi mắt hắn khẽ khàng chớp động, động tác nhỏ đến mức độ khó mà nhìn ra.

Cố Khánh Xương bước tới, gọi: "Giang huynh."

Y cho rằng bản thân đã khắc chế tốt rồi, bất quá tình cảm dạt dào tràn ra khỏi đáy mắt nào dễ dàng lừa gạt được người khác. Trong ánh nhìn này có đôi chút áy náy, thậm chí sự hèn mọn không thể nói nên lời, toàn bộ đều có đủ.

"Xin lỗi, ta không giúp được gì cho ngươi."

Giang Mộ Vân buông quyển sách trong tay xuống, nhẹ nhàng thở dài: "Đệ ấy không đi tìm ta mà chạy đến phủ của Trấn Bắc vương rồi."

Ánh mắt Cố Khánh Xương càng thêm phần mê luyến.

Người này không những quân tử ưu nhã còn cơ trí hơn người, y căn bản vẫn chưa kịp nói gì, ấy vậy mà vừa nhìn thấy y tới, hắn cơ hồ đã đoán được hết thảy... Một người giống như vậy, làm sao người khác có thể không đem lòng yêu thích?

Y luyến tiếc hắn, càng khổ sở vì hắn.

"Ngươi đối với Cố Đình tốt như vậy, nhân nhượng như vậy, thế mà nó lại không tới tìm ngươi, là nó mắt mù, ngươi... đừng nóng giận. Con người ngươi lương thiện tốt đẹp, không có Cố Đình, cũng sẽ có rất nhiều người yêu thích, bọn họ nhất định sẽ không đối đãi với ngươi giống cách nó đối đãi đâu, ngươi... buông tay đi."

Cố Khánh Xương uyển chuyển khuyên bảo hắn cả buổi.

Giang Mộ Vân cười: "Tâm tính thiếu niên sớm nắng chiều mưa, đệ ấy đùa bỡn nói tâm duyệt ta, ta cũng chưa từng coi lời này là thật. Chưa nhắc đến việc buông hay không buông, chỉ cần đệ ấy không chịu uỷ khuất, con đường sau này thuận lợi suôn sẻ là ta đã cảm thấy rất an lòng rồi."

[Edit - Đam mỹ] "Thịt đầu tim" của Trấn Bắc vươngNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ