⏱️

419 49 0
                                    

TW: t.ự  t.ử, làm h.ạ.i bản thân.

Lúc Jeongin đến nhà của Seungmin cùng bố mẹ cậu, họ chỉ thấy thuốc ngủ cùng rất nhiều thuốc giảm đau nằm khắp nơi trên mặt đất, cùng chiếc lò than đang cháy âm ỉ trong căn phòng kín giữa thời tiết oi bức của trời tháng 8.

Mạch không còn đập, hơi thở không còn tìm thấy, màn hình kết thúc cuộc gọi vẫn còn chưa tắt đi nằm ở gần bàn tay Seungmin. Tiếng thét xé lòng vang lên giữa im lặng của trưa vắng, những tiếng gào như xé cổ họng không ngừng lại trong hàng tiếng trời, như thể âm thanh đó không được tạo ra bởi một con người, rồi những thanh âm ghê rợn ấy cũng dần chết đi, thu lại thành những âm thanh đứt quãng và vỡ nát, cùng những dòng nước mắt trào ra như nước chảy từ những con đê vỡ.

Sau khi chiếc xe trắng đưa Seungmin đến với quãng đường tiếp theo, mọi người quay lại căn hộ của cậu.

Tất cả mọi thứ đều được Seungmin ghi lại trong sổ, có lẽ cậu đã chuẩn bị cho ngày này từ lâu lắm rồi, cuộc gọi của Jeongin là thứ duy nhất đi ra ngoài kế hoạch của cậu. Những trang giấy quăn queo, những nét chữ ngay thẳng dần chuyển thành những nét ngả nghiêng xoắn vào nhau, những trang không có gì ngoài những vết gạch chồng chéo nguệch ngoạc. Nhưng bao cảm xúc hỗn độn ấy như trải phẳng ra khi viết về những kí ức của cậu bên người cậu vẫn luôn yêu, những lời gửi lại cho người ở lại cùng tất cả những gì họ có thể tìm thấy của cậu mà có mật khẩu. Viết tất cả mọi thứ cậu vẫn luôn nghĩ trong lòng, đến tận lúc rời xa, Seungmin mới mở lòng với mọi người về những đớn đau em thật sự nhận lấy.

Hoa người [KnowMin/2min] [!R-19!]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ