(1) Có một chiếc Phương Anh thích chụp ảnh cho em.

1.1K 82 1
                                    

"Chưa đẹppp!! Chụp lại cho emm cơ!!!"

"Hoi, tấm này nhìn bụng iem bự nhắm!"

"Nô, chụp từ góc nào mà chân em dài thiệt dài í!!"


Phương Anh mỉm cười nhìn đứa nhỏ trước mặt đang cùng cô lướt qua cả...trăm bức ảnh vừa chụp, hai má phụng phịu ra chiều giận dỗi. Thật đáng yêu quá sức chịu đựng, nên mặc trời nắng chang chang,  cô vẫn sẵn lòng đứng chụp cho em đến khi nào em chịu thì thôi.

"Trừi, Miss Grand Vietnam 2020, Á Hậu Ngọc Thảo đẹp không tì vết mà còn có thể bị dìm được hả trừi??"

"Hứ! Em bảo dìm là dìm! Trời trời! Nhìn tấm này coi! Phương Anh chụp em như vậy, ý là trong mắt Phương Anh nhìn em chấu chí như vậy chứ dì??"

"Nah, trong mắt Phương Anh, lúc nào em cũng là đẹp nhất, lúc nào cũng luôn là nhìn về phía em bé hết, chịu chưa nào?"

Đôi mắt Phương Anh ôn nhu nhìn em, hai tay dịu dàng xoa đầu em khiến mặt mũi bé Thỏ đỏ ửng như cà chua luộc chín, thiệt tình, tự nhiên nay sến sẩm bất chợt dậy trời!!

Hơ,... Ê, nhưng mà đừng hòng đánh lạc hướnggg nhaaa.


"Thôi thôi, chị đừng có dẻo miệng! Đứng ra kia chụp em tiếp coi!"

"Ui, bị bắt bài rồi! Hề hề!"


Giỡn thế thôi, nhưng chưa bao giờ Phương Anh phàn nàn với việc chụp ảnh cho em cả đâu. Em đẹp đến như vậy cơ mà. 

Ngoài rất nhiều (phải nhấn mạnh là rất nhiều nha trời) những tấm ảnh Phanh chụp cho em mà em đã đăng lên Instagram, còn cả hàng trăm, hàng nghìn bức ảnh cô cất giữ trong máy, mà cô vẫn rất trân trọng ngắm nghía, giữ gìn chúng. Cô yêu mọi dáng vẻ của em, lộng lẫy và rực rỡ trên sân khấu hoặc sexy nóng bỏng trên feed Instagram, nhưng điều cô yêu nhất về em vẫn là nụ cười sáng ngời trên gương mặt mộc, là bộ dạng ngái ngủ của em vào mỗi buổi sớm mai, là em lúc nấu ăn, là em trong chiếc áo thun rộng phùng phình, là em, của riêng cô, và chỉ thuộc về cô.


"Là khi cô có,

em bên mình,

một chiều cuối thu, 

xen nắng vàng."


Những tấm ảnh ấy đã trở thành chỗ dựa vững chắc cho cô, giúp cô nguôi ngoai nỗi nhớ nhung vào những ngày mà hai người xa nhau.

/////////


Tấm ảnh trên trang "anhfilmdiary" chụp em, kèm caption đơn giản: "Thảo" và chiếc icon hình trái tim.

Những chiều lập đông, em cứ thế vùi mình trong chăn, co gối như con mèo bé nhỏ nằm trong lòng Phương Anh, ngắm nghía bức ảnh suốt cả ngày dài.

"Thỏ thích tấm đó lắm à?"

Em khẽ gật đầu

"Xinh nhắm, lên ảnh thì makeup có hơi nhạt bớt đi, nhưng mà xinh nhắm"

Người trong lòng lúc này có dáng vẻ thật sự mê hoặc, cô không kiềm được mà kéo em vào sát hơn, thả lên má và tai em những chiếc hôn say sưa mê đắm.

"Phương Anh nè"

"Ơi, Phương Anh nghe."

"Hông thèm khen Phương Anh chụp đẹp đâu."

"Ơ, sao thía?"

Ngọc Thảo cười khúc khích khi thấy rõ vẻ tiu nghỉu trong giọng điệu của cô. Em tinh nghịch xoay người lại, nhìn sâu vào mắt Phương Anh để thấy rõ hình bóng của em đang phản chiếu bên trong. Ngón tay vuốt ve trên gò má và sóng mũi cô, em cười:

"Chỉ khen Phương Anh chụp em rất đẹp hui. Chụp nhỏ nào khác là xấu liền!"

"Trừi. Vậy là Lona, Đỗ Hà, Lương Linh xấu quắc hết hả bà =))"

"Đúng rùi, nếu Phương Anh chụp cho nhỏ nào khác ngoài em, em trù Phương Anh chụp tấm nào cũng out nét, lệch bố cục, thiếu sáng, không thì cháy phim hết cho xem!"

"Ác vậy bà nội=)))))"


Phương Anh dịu dàng lấy tay vuốt ve gò má em, hôn nhẹ lên trán, thủ thỉ:

"Muốn coi ảo thuật hông?"

"Hửm?"

"Phanh đang chụp em mà không dùng camera nè"

"Ơ, sao hay vậy?"

"Chụp em bằng mắt của Phương Anh!"

"TRỜIIIII ƠIIII SẾNNNNNNNNNNN"

Ngọc Thảo ngượng chín mặt, thiếu điều muốn hất luôn bà nội sến sẩm kia khỏi giường.

Nhưng mà, hôm nay trời lạnh,mà hơi ấm từ tay Phương Anh không chỉ làm ấm người em, mà còn làm ấm cả tim em nữa, nên, ờ...thôi tha cho đó.


Á Hậu Ngọc Thảo, với gương mặt sắc nét và body đẹp không tì vết, luôn là tâm điểm của giới truyền thông, ở mỗi cuộc họp báo, sự kiện luôn có hàng nghìn chiếc camera hướng đến. Thế nhưng, đôi lúc điều đó khiến em mệt mỏi lắm. Trên môi luôn phải nở một nụ cười tươi, phải có "thần thái xuất thần", lưng luôn phải thẳng và phải luôn có dáng vẻ tràn đầy năng lượng.

Còn khi đứng trước ống kính của Phanh, em có thể cười thật tự nhiên, có thể mệt mỏi, có thể ủ dột, có thể ngái ngủ, có thể thoải mái trưng bày hết toàn bộ dáng vẻ của mình - biết rằng Phương Anh sẽ luôn thấy em thật đẹp xinh như vậy.


"Có một chiếc Phương Anh thích chụp phim, cẩn trọng ghi lại mọi khoảnh khắc của người con gái mà mình trân thương.

Có một nàng thơ Ngọc Thảo đẹp nghiêng nước nghiêng thành, nhưng chỉ thích ngắm hình ảnh mình trong lăng kính của người chị ấy."

[ Phanh - Thỏ ] trong tận cùng lăng kính của mắt emNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ