Chương 8

345 32 134
                                    

Lục Vi Tầm không đủ bình tĩnh để gõ cửa, hắn đạp khoá cửa mấy lần không được liền chạy đến cầm lấy bình chữa cháy phá chốt. Cảnh tượng bên trong nháy mắt quét bay hơi rượu nhập nhoè trong mắt hắn. Từ Tấn bị xé toạc áo ngoài nằm dưới thân một gã đàn ông, vừa yếu ớt chống cự vừa gào khóc gọi tên hắn.

Thuộc về tôi! Anh bây giờ thuộc về tôi! Anh nghe rõ chưa Lục Vi Tầm! Thuộc về tôi!

Từng lời cậu ong ong vang lên bên tai hắn, Lục Vi Tầm như mượn men rượu trút hết khổ sở dồn nén suốt mấy ngày qua. Ánh mắt hắn đỏ ngầu dùng hết sức đấm đá đến khi bảo vệ kéo hai người ra vẫn muốn lao tới đánh chết tên trước mặt.

Dám đụng đến Từ Tấn của hắn! Từ Tấn của hắn!

Anh nên biết bây giờ anh là của ai! Lục Vi Tầm là của tôi! Của duy nhất Từ Tấn tôi!

"A Tầm...."

Thanh âm quen thuộc len vào giữa ồn ào náo động gọi lại thần trí Lục Vi Tầm, hắn vội vã cởi áo ngoài khoác lên cho cậu rồi bế lên taxi. Hắn ôm Từ Tấn trong lòng, vòng tay siết chặt thoáng không kiềm được run rẩy. Đứa trẻ hắn nâng niu như báu vật suốt hai mươi năm qua, đến bị mắng mỏ cưỡng ép cũng không đành lòng thương tổn lại nằm trong lòng hắn đến nông nỗi này. Lục Vi Tầm nhất định phải đánh chết gã, bẻ hết những ngón tay dơ bẩn dám chạm vào Từ Tấn của hắn.

"A Tầm, anh bị thương rồi." Từ Tấn đưa đầu ngón tay mơ hồ chạm vào khoé môi ứa máu của hắn.

"Không sao, chú không sao, Nữu Nữu đừng cử động." Lục Vi Tầm lập tức đỡ lấy bàn tay cậu, nghẹn ngào đặt lên má mình "Sao người con chỗ nào cũng là vết thương vậy...."

"Em không sao."

"Nữu Nữu...."

"Không sao mà."

Hơi ấm của người yêu bao trọn lấy trái tim Từ Tấn, cậu nghiêng đầu tựa sâu vào ngực hắn, khoé môi mỉm cười dần dần thiếp đi.

Vì anh, có phải trải qua đau đớn gấp trăm lần thế này cũng xứng đáng.

Bác sĩ nói với Lục Vi Tầm cơ thể Từ Tấn bị suy nhược trong thời gian dài, thường xuyên nhiễm lạnh, dạ dày có nguy cơ viêm loét còn có rất nhiều vết thương mềm do tai nạn xe chưa khỏi. Tuy không ảnh hưởng đến tính mạng nhưng cậu mới chỉ hơn hai mươi tuổi, nếu cứ tiếp tục phá sức thì tương lai không nói trước được điều gì.

Lục Vi Tầm ngồi bên giường bệnh đưa mắt nhìn chồng hồ sơ thư kí Tiết để lại trước khi rời đi. Đến hôm nay hắn vẫn chưa một lần nhận được tin từ Từ Phóng đủ thấy số tiền ông ấy để lại không đơn giản chỉ để giúp đỡ hắn, mà người vẫn luôn không ngừng lo lắng bảo hộ dù bị hắn lạnh nhạt lại đang thương tổn nằm ở đây.

Từ Tấn đột ngột tiếp quản vị trí cao nhất tập đoàn lớn như Từ Thị, hắn không giúp gì được cho cậu còn kéo chân. Lục Vi Tầm nhìn rõ gần một năm nay cậu vẫn luôn ở phía sau âm thầm giúp đỡ xưởng rượu của hắn, nhưng mắt hắn không thấy được cậu kiệt sức đến vào viện cũng không được toàn vẹn nghỉ ngơi. Trong lúc hắn hèn nhát trốn tránh đó cả cơ thể lẫn tinh thần Từ Tấn đã phải chịu đựng những gì để suy nhược đến thế này?

[Tầm Tấn] - Dây bịt mắtNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ