Nghe xong câu trả lời hắn nhẹ nhíu đôi lông mày lại, ban đầu hắn đã nghĩ thiếu niên này sẽ được sủng nên khi bị chồng lạnh nhạt lâu như vậy sẽ uất ức tới mức bỏ về nhà mẹ đẻ, không nghĩ tới Võ Đạo chịu đựng tốt hơn hắn tưởng. Bản thân cậu ta không một nháo, hai khóc, ba tự tử đã là một sự ngạc nhiên, ngược lại cậu ta lại rất có trách nhiệm của một người vợ. Khôi Cốc Lan vốn có bản tính kiêu ngạo nay bị người vợ luôn tỏ ra ẩn nhẫn này đối nghịch hắn vì em trai cảm thấy có chút không thoải mái.
Dùng bàn tay nắm lấy chiếc cằm mảnh khảnh của thiếu niên mắt xanh đối diện rồi siết chặt, những ngón tay thon dài chắc khỏe cùng lòng bàn tay có vài vết chai mờ dễ dàng ôm trọn cái cằm nhỏ kia, nhiệt độ từ lòng bàn tay truyền tới qua sự tiếp xúc giữa da với da khiến Võ Đạo giật mình khẽ run người. Khôi Cốc Lan ngay giây sau đã cúi người xuống áp lên môi cậu, sau đó là kéo cậu vào một đoạn hôn sâu đầy thô bạo. Tuy vậy năng lực hôn của hắn vẫn khiến cả người cậu mềm nhũn ra suýt thì ngã ngửa ra đằng sau, phải siết lấy áo hắn mới có thể tạm thời ngồi vững, ánh mắt màu xanh chứa sự mông lung nhìn khuôn mặt anh tuấn phóng to của Khôi Cốc Lan, cậu tự hỏi hắn làm như vậy có ý nghĩa gì khi sau từng ấy thời gian hắn lạnh nhạt cậu.
Cái hôn chấm dứt, Lan nhìn gương mặt cậu lúc này đã đỏ ửng lên, đôi mắt màu bầu trời vừa nãy còn u ám mà vẫn có sự kiên cường nhìn hắn giờ đã nhiễm một tầng sương mờ long lanh không tiêu cự, trên cánh môi bị hắn hôn tới sưng còn dính chút nước bọt, hắn lại đưa lưỡi liếm liếm lên đó rồi mới tiếp tục nói.
"Nếu như không có gì để nói, vậy thì làm chút hoạt động đi."
Võ Đạo còn đang thở dốc sau khi bị hôn, tâm trí chưa hoàn lại nên chẳng nghe được lời hắn nói, đưa đối mắt mờ mịt nhìn người chồng của mình. Lan cũng hiểu thiếu niên kia không nghe thấy mấy lời mình nói, có nhắc lại cũng không có ý nghĩa gì lập tức vòng tay bế cậu lên đi về phía giường.
Tới khi Võ Đạo lấy lại lý trí bọn họ đã trải qua cái gọi là đêm tân hôn đầu tiên sau khi cậu được gả về đây.
Cậu tỉnh lại thì trời đã chiều tối, bên cạnh giường cũng chẳng thấy người kia đâu nữa, cổ họng khô khan cùng rát, từ hông trở xuống càng đau thê thảm nhất là nơi khó nói kia, trên người toàn dấu ngân đỏ thậm chí còn vết cắn rõ dấu răng, song vẫn có chút may mắn là cơ thể đã được tắm rửa và khoác lớp trung y trắng mỏng. Cậu định gạt màn giường ra để gọi Nhu thì đã có bàn tay khác nên ngoài mở ra.
"Tỉnh dậy lâu chưa?" là Khôi Cốc Lan, hắn hỏi. Võ Đạo lắc đầu đáp, "Vừa mới tỉnh, tôi tính gọi Nhu lấy nước." khẽ nhíu mày khi nghe thanh âm đã khàn đi của mình, cậu chẳng nhớ hai người làm tới mức nào nữa.
Lan buộc màn rèm sang hai bên, xoay người lấy nước cho cậu, đồng thời bê theo một cái khay đồ ăn vẫn còn nóng.
"Cậu uống xong thì ăn cơm đi, tôi có nói với bố mẹ là cậu trúng gió nên mệt không tới phòng lớn ăn tối rồi." nói với cậu xong hắn gọi Nhu vào, ra lệnh cô bé hầu hạ cậu rồi rời khỏi phòng.
Nhu đợi Khôi Cốc Lan đi xa mới tiến tới ngồi dưới cạnh giường hỏi thăm cậu, "Thiếu gia, hai người nói chuyện gì mà tình cảm phát triển tới mức này rồi?" uổng công sáng nay cô còn nghĩ cậu sẽ bị hắn đánh cho bầm người.

BẠN ĐANG ĐỌC
[RanTakeRin] Kiếp Chung Chồng
CasualeÝ tưởng nảy ra khi nghe bài "Kiếp chồng chung". Thể loại: Cổ Việt, BL(tình trai), 3P, Ngược, HE. Chú ý: Viết theo bối cảnh Cổ Việt nên tên nhân vật sẽ được chuyển sang Hán Việt. + Hanagaki Takemichi: Hoa Viên Võ Đạo +Haitani Ran: Khôi Cốc Lan +Haita...