" Học...học trưởng, đợi chút, tôi còn chưa...chưa mang giày..."
Lưu Diệu Văn ngang nhiên mà nắm cổ tay người ta đi thẳng một mạch đến cuối hành lang, mặc kệ người kia dãy dụa kịch liệt.
Ánh mắt bạn học từ trong lớp nhìn học trưởng lần này có chút khác. Học trưởng như mọi lần bắt được ai vi phạm chỉ cần đứng ngay tại cổng trường minh bạch tên, tuổi, lớp, và ban cho hắn.
Xong xuôi thì lập tức lạnh mặt mà đá kẻ vi phạm ra khỏi cổng trường, làm gì có chuyện lên phòng hội trưởng lập biên bản chứ ?
" Này... "
Nghiêm Hạo Tường mếu máo nắm vạt áo hắn kéo kéo, đốt ngón tay hồng hào lấp ló trên làn da trắng hồng thật khiến người đối diện muốn há miệng mà cắn một cái.
" Gì ? "
" Tôi sắp trễ tiết đầu rồi ? "
Hắn nhìn hốc mắt em ửng đỏ mà thầm cảm thán người này thật đáng yêu. Nghiêm Hạo Tường trong mắt hắn thì có chút khả ái, nhưng vừa rồi còn vi phạm nội quy chứng tỏ cũng không phải dạng học hành đàng hoàng gì.
Hắn không nói nữa mà trực tiếp kéo tay em, chưa đến được cửa phòng hội trưởng thì đã gặp thầy chủ nhiệm. Thầy có vẻ sốt sắng.
Thầy Chu là một người rất đáng tin trong mắt hắn, có điều đi dạy lúc nào cũng trong chiếc áo sơ mi hoa hòe khiến thầy trông thật dị hợm.
" Diệu Văn! em đây rồi, cả Hạo Tường nữa. em ở cùng học trưởng Lưu mà làm thầy tìm mãi, tốt rồi, Diệu Văn em mau đem bạn mới về lớp giới thiệu, xếp chỗ ngồi cho bạn giúp thầy, cậu ấy sẽ là bạn học mới của em đấy ! "
Hả hả hả? Cái gì đem em về lớp cơ?
" Em biết rồi ! "
" Thiệt tình, em không hỏi thầy đi đâu luôn hả ? "
" Không. Chào thầy."
Nói rồi hắn lại kéo tay em lướt qua ông thầy giáo mặt đang đen lại kịch liệt. Hắn không hỏi thì cũng biết thầy lại sắp sáp đến chỗ cô giáo dạy bên ban nghệ thuật, nghe nói tài năng nên được ra trường sớm, hơi đâu cũng chỉ hơn hắn tầm 2 tuổi.
" Lưu... à không, học trưởng, tôi sẽ học cùng lớp với cậu hả ? "
Tất nhiên là hắn có nghe thấy em hỏi, nhưng hắn lười trả lời, cứ thế lôi người đi.
Cảm thấy em đi có chút chậm, không phải vừa rồi leo tường nên chân cẳng bị làm sao rồi chứ ? Nghĩ thế và hắn quay đầu lại nhìn Nghiêm Hạo Tường.
" Đưa đây."
" Đưa...đưa gì ? Tôi không đem theo tiền mặt, hay là...tôi cho cậu bánh nhé, bánh tôi dành ăn trưa nhưng tôi chưa đụng đâu, thật đó!"
Lưu Diệu Văn thấy một màn mà đầy ngạc nhiên, hắn chưa từng làm mấy trò du côn đòi tiền ở trường bao giờ. Hay là trong mắt bạn học Nghiêm đây hắn trông không đứng đắn là mấy ?
Hắn lại không hề biết rằng ở trường cũ, em là cái máy rút tiền di động của bọn cầm thú kia. Chỉ cần bọn chúng cần tiền sẽ tìm đến em.
BẠN ĐANG ĐỌC
[ Văn Nghiêm Văn ] gọi em là người nhà.
FanfictionChuyển ver. Chuyển ver đã có sự đồng ý của tác giả. Tác giả gốc : Miin_zsek Tên fic gốc : gọi em là người nhà.