Chương 12 : học trưởng Lưu hối hận rồi?

672 52 0
                                    

Cảm xúc của Lưu Diệu Văn hiện tại...

Chính là vô cùng hoảng sợ. Bước chân hắn ngày càng cấp tốc, sợ không may sẽ có chuyện gì xảy ra với Nghiêm Hạo Tường.

Hắn không nhớ bản thân đã vấp ngã bao nhiêu lần trên đường chạy đi tìm em, cảm giác bất lực cứ liên tục đánh vào não bộ khiến hắn chỉ muốn khụy ngay xuống.

Hắn dựa vào gốc cây thở hổn hển, nhìn qua đồng hồ cũng đã gần 2 giờ sáng rồi. Thế là hắn đã lang thang giữa trời tuyết gần bốn tiếng. Đang lúc định quay về kí túc xá thì điện thoại trong túi quần đột ngột vang lên.

" Xin chào, cậu có phải 'học trưởng Lưu' không ạ ?"

Cái tên này rất quen, rõ ràng là hắn đã tự tay điền số mình vào danh bạ ai đó.

"Phải, phải là tôi."

" Chúng tôi gọi đến từ bệnh viện, bệnh nhân Nghiêm Hạo Tường cần có người giám hộ để có thể đưa về nhà. Chúng tôi chỉ tìm thấy duy nhất tên của anh trong điện thoại cậu ấy."

Tim hắn khẽ hẫng một nhịp, quặn lại đầy đau đớn. Không rõ vì cái gì lại sinh ra cảm giác đau lòng tột độ.

Ở bệnh viện?

Và...người duy nhất.

Hóa ra hắn vẫn luôn là người duy nhất tồn tại trong thế giới thu gọn bằng hai con mắt ngây dại của em.

Em không thể giao tiếp tốt như một người bình thường, nhưng em hoàn toàn có trái tim bình thường, em cũng biết yêu.

Hắn nóng vội hỏi địa chỉ, rồi ngay lập tức tới bệnh viện em đang nằm.

Lưu Diệu Văn đội cả mớ tuyết trắng trên đầu, chạy nhanh vào đại sảnh bệnh viện, khẽ rũ tóc.

Nghiêm Hạo Tường tại sao lại nhập viện ?

Những lời vừa rồi ?

'Sẽ không còn thích cậu' ?

Hàng tá câu hỏi cứ theo hắn cho đến khi đứng được trước cửa phòng bệnh viện em.

Lưu Diệu Văn đứng trước cánh cửa trắng thoảng mùi thuốc sát trùng, chần chừ rất lâu, bàn tay dơ lên trước tay nắm cửa rồi lại như bị gãy mà vô lực hạ xuống.

"Cậu ...là người nhà của bệnh nhân ?"

Một vị bác sĩ đứng trước mặt hắn, chĩnh chạc tay đút túi áo.

Lưu Diệu Văn bối rối như vừa làm việc xấu bị phát hiện, cúi đầu nhẹ.

" Vâng...tôi là người nhà của cậu ấy."

" Cậu ấy bị cảm do trực tiếp hứng chịu nhiệt độ thời tiết quá cao so với mức chịu đựng, cơ thể không trụ nổi mà xảy ra tình trạng xuất huyết, vừa rồi may mắn có một cô gái đã kịp thời đưa người vào đây, viện phí cũng đã toàn thành."

Lưu Diệu Văn im lặng gật đầu, mỗi lời bác sĩ nói ra cứ như găm ngàn mảnh dao vào tim hắn, con người ấy sao lại ngốc nghếch đến thương tâm như thế.

Lưu Diệu Văn quả thật không chịu nổi.

Thời gian ở bên em hắn nhận ra tình cảm của bản thân thay đổi khác thường, lại cố chấp không muốn thừa nhận.

[ Văn Nghiêm Văn ] gọi em là người nhà.Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ