1/1

317 17 0
                                    

Phòng thí nghiệm ghi nhận một trường hợp tiếp cận tài liệu mật.

 Karina/Kang Seulgi; Winter.

Length: Oneshot.

Reported by Dream Laboratory (@dreamlaboratory).

To understand these fictions, please visit @dans l'inconscient (@FB).

Súng nổ. Karina nhớ rằng, phải lâu lắm rồi cô mới lần nữa nghe thấy thứ âm thanh này.

Hai phát súng đoàng đoàng bật lên trong không gian, oằn mình lao đi vun vút với tốc độ gần như không thể bị công phá, nhắm về độc nhất một mục tiêu và đường đạn bay đích xác đang nhăm nhe lấy mạng. Đó là những thông tin Karina kiểm soát được ở thời điểm trước khi cơ thể cô phản ứng với sự nguy hiểm chết người kề cận đó. Trong vô thức, Karina nắm chặt bàn tay phải, găng tay của nàng Rocket Puncher hiện lên, ngay lập tức tiếp nhận một lực lao đến khổng lồ ở chiều đối diện trùng phương. Khói mù cuồn cuộn bốc cao lên sau sự tiếp xúc chóng vánh đó, tạo thành một bức tường tạm ngăn cách giữa cô và kẻ xâm nhập. Karina lợi dụng khoảnh khắc này mà lao thẳng về phía trước, phá tung bức tường khói, găng tay lần nữa được kích hoạt sức mạnh.

"Cú đấm hỏa tiễn. Xuất." Karina lẩm bẩm, vũ khí trong tay cô bắt đầu lẹt xẹt những tia lửa điện, dự báo về một hậu quả nặng nề cho bất kì ai trúng phải đòn đánh tử thần ấy.

Bóng đen của kẻ xâm nhập có ý lách qua để né cú đấm, Karina bẻ hướng, kỹ năng chiến đấu được tôi rèn không cho phép cô có bất kì phản ứng chậm chạp nào trước hành động - dù là nhỏ nhặt nhất - của đối phương. Nắm đấm lao đến, kẻ xâm nhập kia chặn lại bằng một tay. Kẽ hở một xen-ti-mét giữa hai bàn tay người dường như xuất hiện một tấm màn chắn màu xanh chứa đầy kí tự. Rồi cái tấm màn ấy bùng sáng lên, làm lóa hẳn một vùng không gian. Cử chỉ của ke xâm nhập điềm đạm đến quái dị, hắn tạo hình bàn tay trông gần giống một khẩu súng, đặt trước trán Karina, hô.

"Đổ."

Không có một âm thanh ẩu đả nào vang lên, cũng không một tiếng nói của ai trong cuộc tử chiến được người ngoài nghe thấy. Không gian im như tờ. Không gian như bị kéo trôi xuống vùng đất nào điêu tàn và lặng thinh.

Đèn đóm trong căn phòng họp tắt dần, tắt dần. Trong tầm nhìn của Karina, ánh sáng biến mất đi cùng với hình ảnh bóng đè nổ. Bóng đèn nổ tan hoác, có cái miểng văng về phía Karina, va vào găng tay của cô và bị đánh bật ra, rồi cô nghe một tiếng vỡ loang choang lăng lóc trên sàn nhà. Xung quanh tối om. Xung quanh lặng im, mà tịnh không một bóng người, chỉ còn lại Karina đứng trong không gian như hư vô, đến cả mình đang đặt chân lên cái gì, cô sợ mình cũng đang không biết. Karina đi hai bước, cảm thấy không nên đi nữa. Một tiếng tù và ngân lên giữa chốn quạnh hiu, đánh trực diện vào bản năng hiếu kì của loài người, mời gọi quay đầu tìm kiếm. Cái đầu của Karina ngoảnh lại, tiếng tù và tựa chủ âm được đặt trong một chốn không gian cộng cư, phút chốc ngân vang với sức cộng hưởng mãnh liệt, làm cho tâm trí cô mường tượng ra sự vang xa đến những khoảng vô hình vời vợi. Tù và như được ai đó thổi không ngừng, những dãy âm thanh nối tiếp liên tục.

Báo Cáo Ngắn: Sụp đổ.Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ