Kể từ khi cậu đi , mọi người trong lớp ai cũng đổ lỗi cho anh , họ nghĩ anh là một người không có trái tim , nhẫn tâm trêu đùa tình cảm của Jung Kook để cậu phải rời đi . Anh ngày xưa đã trầm tính nay lại càng ít nói hơn, gương mặt vẫn như thế , lạnh lùng đến đáng sợ , người ngoài nhìn vô thì như thế , nhưng tận sâu trong trái tim tưởng chừng như sắt đá đó đang chứa đựng một người không ai có thể thay thế được . Mỗi lần anh bị tụi bạn trong lớp nói xấu thì Amy cùng với Seok in đứng ra bảo vệ , không biết anh có hay không nhưng bọn họ chỉ toàn nói những nơi không có anh xuất hiện bởi họ sợ phải nhìn thấy ánh mắt đó .
" Sao các cậu lại đứng ra nói giúp cho tôi "
Có lần anh đã tình cờ nhìn thấy Amy và Seok in vì đứng ra bảo vệ cho anh mà cãi nhau với tất cả những thằng con trai trong lớp nên giờ ra chơi anh hẹn hai người họ lên sân thượng nói chuyện
" Chúng tôi thấy tụi nó nói những lời khó nghe nên đứng ra nói lại thôi , cái bọn đó , đúng là chỉ giỏi được cái miệng , không phải Seok in cản tôi thì tôi đã đấm cho từng đứa ở đó rồi "
" Nhưng tôi là người đã làm cho Jung kook..."
" Tôi biết đó không hẳn là lỗi của cậu , tôi có nghe Jimin bảo là cậu ấy chuyển trường vì ba mẹ có công tác nước ngoài , chứ không phải hoàn toàn là lỗi của cậu "
Tae hyung nghe đến đây trong lòng như trút bớt đi nỗi gánh nặng , vì anh nghĩ tại anh làm tổn thương cậu nên cậu mới quyết định bỏ đi như thế
" Thế các cậu có biết khi nào cậu ấy về đây không ? "
" Cái này tôi và Seok in chẳng rõ , chắc phải hỏi Jimin thôi , nhưng từ khi Jung kook nghỉ học Jimin cũng biệt tăm biệt tích, không biết giờ cậu ấy đang ở đâu "
Nói đến đây Amy khẽ thở dài , Seok in nhìn cô như thế có chút đau lòng mà lấy tay vỗ vai cô
" Cậu và Amy đừng lo , tôi nghĩ nếu cậu ấy thông suốt mọi chuyện thì sẽ tìm về đây thôi , Tae hyung cậu cũng phải cố lên , Jung kook đợi năm 10 năm cũng được , còn cậu thì sao , có đợi được cậu ấy không ? "
" Được chứ , mất bao lâu , thậm chí cả đời này tôi cũng sẽ đợi cậu ấy , tôi đã hứa sẽ bên cậu ấy mãi mãi mà "
Amy và Seok in quay qua thấy trên gương mặt lạnh lùng đó nay lại nở lên một nụ cười hiếm thấy , nó ấm áp đến lạ thường , ánh mắt cũng dịu dàng hẳn mỗi khi ai nhắc đến cậu .
Đối với Tae hyung , cậu chính là ánh sáng duy nhất tồn tại trong cuộc sống này , mỗi khi anh nhớ đến nụ cười ấy , nó ngây thơ trong sáng khiến anh như được sưởi ấm , dáng người nhỏ nhắn lúc nào cũng quấn quýt bên anh , chỉ cần anh vuốt tóc cậu 1 cái cậu sẽ vui vẻ cười ngốc cả ngày , đôi mắt cậu mỗi khi cười thì như chứa hàng ngàn vị tinh tú trong đấy, lấp lánh , trong trẻo.... nhưng mỗi khi giọt nước mắt cậu rơi xuống lại khiến anh vô cùng xót xa , mỗi giọt rơi như chứa lẫn cả sự thất vọng và đau khổ , không biết từ khi anh đi cậu đã phải khóc bao nhiêu lần , điều đó càng chứng tỏ anh là kẻ vô năng , việc làm cho cậu vui vẻ anh còn không làm được thì anh còn làm được gì nữa đây ?
BẠN ĐANG ĐỌC
" Taekook " TAE TAE LÀ CÁI ĐỒ ĐÁNG GHÉT !!!
Short Story" Chờ đợi có đáng sợ , chỉ là em không biết chờ đến bao giờ ?..." " Tớ ngốc lắm , chuyện gì tớ cũng không làm được , chỉ giỏi mỗi việc chờ đợi và yêu cậu....." Thank you :3 Cảm ơn các bae đã ủng hộ :3