"Nếu anh cứu được dải Ngân Hà, vậy thì em cũng cứu được mấy cái Ngân Hà, nếu không, em làm sao có thể tìm được một người chồng tốt như vậy!"
Lisa lắc đầu, cười nói: "Không, vợ của anh mới là tốt nhất, tốt đến mức... Anh không nỡ buông tay."
Chaeyoung đưa tay lên, vui vẻ nhéo má anh, nói: "Miệng của chồng thật ngọt."
Hai người cứ như vậy mà thể hiện tình cảm với nhau, không thèm để ý đến sự tồn tại của những người xung quanh. Ji-eun ở một bên giả bộ chán ghét, khoanh tay, rùng mình một cái.
"Hừ!" Cô ấy trợn mắt giả bộ chán ghét: "Hai người đủ rồi đó, yêu nhau lắm cắn nhau đau, chưa từng nghe qua sao?"
Vừa dứt lời, Ji-eun lập tức cảm giác như có hàng trăm mũi tên lạnh băng đang bắn vào mình, cô ấy ngẩng đầu lên liền bắt gặp đôi mắt lạnh lùng của Lisa.
Ôi! Mẹ ơi! Đáng sợ quá.
Tên đầu gỗ này, không có chút nào dịu dàng cả!
Cô ấy che ngực, nặng nề "Xì" một tiếng rồi lại tát vào miệng mình vài cái: "Miệng thối, cái miệng thối của tôi."
Chaeyoung đương nhiên cũng không để tâm đến mấy câu nói đùa này, cô nháy mắt với Ji-eun, sau đó đưa tay ra quay đầu Lisa lại.
"Lisa." Cô mở to mắt rồi chớp chớp, thò đầu lại gần hôn anh một cái, nũng nịu nói: "Anh thích kiểu váy cưới nào? Em đều có thể thử cho anh xem! Anh thích lộ ngực, hay lộ lưng?"
Lộ ngực, hay là lộ lưng? Lisa trừng mắt nhìn cô, nghiêm túc cảnh cáo.
"Không được lộ ngực, cũng không được lộ lưng." Lisa chỉ chỉ bên ngoài: "Bên ngoài nhiệt độ như thế nào hả mà còn muốn lộ?"
"..." Khóe miệng Chaeyoung giật giật: "Chẳng lẽ anh muốn em mặc áo khoác sao?"
"Đúng!"
Cái gì?
Nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của anh, Chaeyoung liền biết anh không phải chỉ nói cho vui.
Chaeyoung trừng mắt, nhưng cô cũng chỉ nói vậy mà thôi, anh làm sao có thể coi nó là thật chứ! Kết hôn mặc áo khoác sao? Đây là cái thao tác gì vậy?
Không cần, có đánh chết cô cũng không cần.
Chaeyoung đẩy anh ra, nâng làn váy lên: "Em sẽ mặc cái này." Cô quay lại, để lộ toàn bộ lưng của mình: "Em sẽ cho mọi người thấy lưng của em."
Khóe miệng Lisa giật giật, anh im lặng, che trán lại, bất lực cười.
"Được, miễn là em thích."
"Dễ dàng thỏa hiệp như vậy sao?" Chaeyoung có vẻ không tin: "Anh nói thật đấy chứ?"
"Thật."
Ha ha! Anh có thể không thỏa hiệp sao?
Từ khi ở bên nhau, đối với cô, anh gần như đã quên mất từ "không" được viết như thế nào.
Có thể nói trước đây anh không có bất cứ điểm yếu nào. Nhưng bây giờ, thậm chí là về sau, Chaeyoung chính là điểm yếu của anh, là một cái xương sườn của anh, không thể tách rời, không thể phá vỡ.
BẠN ĐANG ĐỌC
LICHAENG _ ĐƠN PHƯƠNG.
Cerita Pendektruyện gốc: Em có thể thích anh được không? tác giả: Khâu Man Ngữ NAM HOÁ Chuyển ver chưa có sự đồng ý của tác giả.