#1

2.5K 131 7
                                    

Thế giới đã chết rồi. Thành phố một thời từng nhộn nhịp những ánh đèn nhảy múa giờ chỉ còn lại là đống tro tàn với những tiếng gầm rú inh tai nhức óc phát ra từ thứ sinh vật nửa sống nửa chết.

Xác sống.

Chẳng ai biết nó đến từ đâu. Cũng chẳng ai biết chúng đến bằng cách nào. Nhưng chúng đã hủy diệt mọi thứ.

Mọi chuyện đã xảy ra từ 4 tháng trước rồi, những người còn sống sót đã phải học cách để có thể sinh tồn trong hoàn cảnh khắc nghiệt này. Có những nơi đã sớm phong tỏa, tự cách ly để bảo vệ chính mình nhưng sớm muộn gì, họ cũng sẽ chết mà thôi. Không có nước, không có lương thực, không một lối thoát.

-"Ăn đi, tao no rồi."- anh chàng tóc xoăn đưa miếng bánh mỳ cho cậu trai đang ngồi co ro ôm lấy cây kiếm của mình.

-"Không, tao ăn phần của tao rồi, mày ăn đi."- vừa dứt lời, bụng cậu lại lên tiếng biểu tình, Phan Hoàng xấu hổ vùi mặt vào lòng bàn tay.

-"Ăn đi."- anh bật cười. Làm sao mà anh chịu nổi khi nhìn cảnh người mình thương phải chịu khổ chứ.

Phan Hoàng bất đắc dĩ nhận lấy miếng bánh mà ăn dè từng miếng nhỏ. Bảo Hoàng mỉm cười nhìn cậu. Sao bên anh lại có một chiếc bồ đáng yêu đến như vậy nhỉ? Điều hạnh phúc nhất anh cảm nhận được trong thời khắc tận thế này là vẫn còn được nhìn thấy Phan Hoàng mỗi ngày khi tỉnh dậy. Họ đã cùng nhau vào sinh ra tử, cùng nhau chia sẻ từng chút thức ăn thức uống còn xót lại, cùng nhau trở thành nơi nương tựa của đối phương. Giá như anh được ở bên cậu mãi mãi.

"Giá như", hai chữ này liệu có phải quá nặng nề rồi không?

Từ bắp đùi truyền lên một cơn đau dữ dội khiến Bảo Hoàng suýt nữa ngã khuỵu xuống. Anh đã cố gắng đè nén nó để người kia không nhận ra sự bất thường của mình. Vết thương lan ra nhanh quá, mới ban sáng chỉ nhức ở cổ chân thôi mà.

Đúng vậy, Bảo Hoàng bị cắn rồi. Chỉ trong một phút lơ là thôi, anh đã bị nhiễm bệnh. Anh biết mình không nên tiếp tục ở bên cậu, vì sự an toàn của chính cậu, mà sao anh ích kỷ quá. Anh chưa sẵn sàng để rời xa cậu, anh chưa sẵn sàng để rời bỏ cậu. Nhưng mà sớm thôi, anh sẽ phải làm vậy, dù muốn hay không.

-"Tiếp theo ta sẽ làm gì đây?"- Phan Hoàng đứng dậy, cả mình tựa vào lan can mà nhìn ra xa xăm. Họ đang đứng trên sân thượng của một toà nhà cũ nát. Ánh hoàng hôn chiếu xuống. Cái đẹp đẽ mà u sầu, bi thảm. Sắc cam đổ lên một vùng xám xịt đã lụi tàn, như thể một ngọn lửa đang bùng lên, thiêu rụi thành phố của chúng ta.

-"Không biết nữa, phải sống tiếp thôi."- Bảo Hoàng không rời mắt khỏi cậu. Ánh nhìn yêu thương, lại có gì đó đau buồn, mất mát. Trước khi cuộc sống này kết thúc, anh muốn khắc ghi trong tâm trí mình từng hình ảnh dù là nhỏ nhất của cậu.

-"Đừng nhìn tao như thế chứ."

-"Nhìn mày như thế nào cơ?"

-"Như thể mày sắp rời bỏ tao."- Phan Hoàng quay đầu nhìn anh. Từ trong đôi mắt ấy, anh thấy được sự sợ hãi, lo âu. Đáng thương quá, làm sao anh có thể đi được đây?

[2Huang/ft.KongBest] CrimsonNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ