Chương 13

221 11 0
                                    

Quả như Việt Ngọc đã nói, sinh nhật Việt Thi chỉ tổ chức như một bữa cơm gia đình thân mật.

Khi Viễn Trúc qua tới, ở giữa sân đã bày một chiếc bàn tròn, trên bàn đã sắp chén đũa đầy đủ. Viễn Trúc thấy có vài người đã đến, đều là họ hàng và hàng xóm thân thiết. Cô lịch sự gật đầu chào mọi người.

Việt Thi dường như đã đứng sẵn đợi cô, thấy cô vừa đến thì chạy ra ngay, ôm lấy cánh tay Viễn Trúc:
_ Viễn Trúc tỷ tỷ, sao tỷ đến muộn vậy, đệ đã đợi tỷ từ rất lâu rồi đó.

Cánh tay bị cậu ôm cứng ngắc, Viễn Trúc hơi ngại ngùng. Trong sân có người khác, nếu để người ta hiểu lầm thì không hay, nhưng không tiện rút tay về, đành để nguyên vậy, cười:
_ Ta nào có cố ý đâu. Hôm nay là ngày quan trọng của đệ, ta đương nhiên phải chuẩn bị cho kỹ càng rồi mới đến chứ.

Việt Thi chớp chớp đôi mắt đen to tròn, hiển nhiên là hiểu ý “chuẩn bị kỹ càng” của Viễn Trúc theo hướng khác, nhưng cô cũng không muốn tìm hiểu sâu hơn.

Việt Thi vẫn không quan tâm Viễn Trúc có nghĩ giống mình hay không, đứng trước mặt cô, cầm vạt áo xoay qua xoay lại, ánh mắt rạng rỡ đầy mong chờ, đôi môi thoa son hồng hồng hơi chu ra:
_ Viễn Trúc tỷ tỷ, tỷ thấy đệ hôm nay thế nào?

Việt Thi buông tay Viễn Trúc ra khiến cô thấy nhẹ nhõm hẳn, vì vậy cũng có tâm trạng nhìn kỹ Việt Thi hơn một chút.

Hôm nay cậu chàng mặc một chiếc áo dài màu hồng phấn pha trắng, thắt lưng được điểm xuyến bằng dải lụa hồng đậm tôn lên vòng eo nhỏ, chân mang đôi giày vải trắng, mái tóc đen óng mượt xoã dài, cả người toát lên vẻ nhẹ nhàng đáng yêu.

Việt Thi được Việt Ngọc nuôi dưỡng rất tốt, tuy rằng dạy dỗ rất nghiêm khắc, nhưng vẫn luôn hết lòng thương yêu chiều chuộng đứa em này. Trong tất cả những đứa nhỏ tầm tuổi Việt Thi mà cô đã gặp từ khi đến thế giới này đến giờ, không thể phủ nhận, Tiểu Thi chính là một viên ngọc nhỏ. Dáng người cân đối thon thả, đôi mắt to tròn long lanh, chiếc mũi thanh tú, đôi môi hồng nhuận, bàn tay cũng rất trắng trẻo mềm mại, không như bàn tay của An Diễn...

Bàn tay An Diễn gầy gò, lòng bàn tay có vết chai thô ráp, có cả những vết sẹo nhỏ ngắn dài có lẽ do bất cẩn mà thành. Tuy gia cảnh nhà Việt tiểu thư không giàu có gì, nhưng ít ra Việt Thi cũng không phải lao động vất vả. Còn An Diễn, hiển nhiên là đã phải tự lập từ tấm bé. Từ lần đầu gặp nhau, ánh mắt An Diễn luôn tràn ngập bất an và lo lắng, tuyệt nhiên không hề có một chút ngây ngô tươi sáng nào. Không nói thì không sao, nhưng cứ hễ nghĩ đến, một đứa trẻ dịu ngoan như An Diễn lại bị buộc phải hiểu chuyện quá sớm, trong lòng Viễn Trúc lại đau xót từng hồi.

Ở với Viễn Trúc hơn hai tháng, An Diễn đã có da có thịt hơn một chút, da cũng trắng ra. Dường như khi gặp An Diễn, bản năng làm mẹ trong cô được đánh thức, âm thầm hạ quyết tâm phải bảo vệ và bù đắp những tổn thương trong lòng chàng, muốn khiến chàng vui vẻ. Tuy rằng cô không muốn An Diễn làm việc gì, nhưng chàng vẫn luôn tay luôn chân giúp cô dọn dẹp nhà cửa, lại còn trồng rau nuôi gà, thêu thùa may vá, đưa thành phẩm cho Viễn Trúc đem lên chợ bán kiếm thêm thu nhập. Cô hiểu suy nghĩ của chàng, cần phải góp sức xây dựng cuộc sống thì chàng mới không có cảm giác mình là khách ở trọ, không phải là gánh nặng của cô. Vậy nên chỉ cần An Diễn không làm việc gì quá sức, Viễn Trúc vẫn để chàng thích làm gì thì làm.

[Cổ đại, Nữ tôn] Nghiên An Diễn TrúcNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ