Chương 32: Mua xe

1.2K 36 2
                                    

Thời điểm Nguyệt Thiền tỉnh dậy đã thấy cô đang nằm nhìn mình, ánh mắt ôn nhu đến tích ra thủy. Thấy nàng đã tỉnh nhưng ánh mắt vẫn còn mơ hồ, mềm mại giống mèo con, con lang sói trong lòng Nhược Vũ lại rục rịch, si mê mà nở nụ cười.

" Sao vậy ?"

Sói đuôi to, mới sáng sớm đã cười ngu ngốc ?

Nhược Vũ thỏa mãn mà ôm nàng vào lòng, để lại trên trán nàng một nụ hôn nhẹ, khàn khàn thủ thỉ, "Giờ thì em đã hiểu thế nào là đêm xuân ngắn ngủi trời nhanh sáng, từ nay quân vương không còn muốn sớm lâm triều"

Nguyệt Thiền bị dáng vẻ của cô làm cho lòng mềm nhũn, đưa tay dịu dàng xoa mặt cô , " Cô không biết là cái miệng này thỉnh thoảng cũng biết nói ngọt như vậy đấy"

Nhược Vũ nghe vậy liền cúi xuống hôn vào đôi môi dụ hoặc kia, một nụ hôn kiểu pháp vào sáng sớm, đến khi cả hai sắp mất khống chế mới tách ra, Nhược Vũ đưa tay lau vệt nước trên môi nàng, "Vậy từ giờ mỗi ngày em sẽ đều nói cho cô nghe, để cô biết đôi môi này chỉ vì ai mà ngọt ngào."

Hai gò má nàng ửng hồng sau nụ hôn nồng nhiệt, ngượng ngùng mà nép vào lòng cô tránh đi ánh mắt nóng rực kia. Cả hai ân ân ái ái trên giường đến gần giờ Nguyệt Thiền cần đến trường mới chịu rời giường. Hôm nay Nhược Vũ không có tiết nên không cần đến, vì vậy cô xung phong đi làm đồ ăn sáng để nàng có thời gian chuẩn bị.

Đang làm mì vắn thắn thì nghe thấy tiếng La Hi Văn oang oang đi vào, " Thiếu chủ!! Mùi thơm quá đi à !!". Đúng lúc này Nguyệt Thiền cũng từ bên trong phòng ngủ đi ra, Hi Văn nhìn mà đứng hình.

Mới sáng sớm, Tô lão sư ở đây làm gì vậy ?? Lẽ nào đêm qua !!!

Bên này Nguyệt Thiền cũng giật mình không kém, sáng ra đã gặp người quen làm ngượng chết nàng nhưng mà...

Thiếu chủ ? 

Lúc này Nguyệt Thiền cũng dần nhớ lại chuyện tối hôm qua, lúc cô mang người tiến đến, vì quá sợ hãi nên nàng chỉ biết nép vào lòng cô.

Giờ nhớ lại những người đấy ai cũng gọi em ấy là thiếu chủ ? Nhược Vũ, em rốt cục là ai ?

Giống như tâm linh tương thông, không cần hỏi Nhược Vũ cũng đoán được nàng đang thắc mắc về thân phận của mình. Việc này sớm hay muộn cũng phải nói nên cô cũng không ngại, bình thản tắt bếp, múc nước dùng rồi bưng hai bát mì ra bàn. Tiến lại phía hai người đang bất động ở phòng khách, bưng nàng ngốc của mình vào, tiện thể cũng mời " bóng đèn" sáng sớm đã đến ăn trực vào luôn.

Nhược Vũ chính là không coi ai ra gì, trước mặt Hi Văn ngọt ngọt nị nị, ân ân ái ái, giống như hận không thể cho cả thế giới biết mình đã có vợ. Bị đút cơm chó vào sáng sớm, Hi Văn cũng chỉ biết im lặng chịu trận vì nàng biết thiếu chủ đang tức giận, sáng sớm làm bóng đèn đã đành, còn làm lộ thân phận của ngài ấy, nhưng mà nàng không cố ý mà. Ai mà biết được Tô Nguyệt Thiền nhanh như vậy đã lọt vô bẫy của thiếu chủ rồi.

" Chị sang sớm như vậy, chắc không phải chỉ để ăn trực đúng không ?" 

Nhược Vũ vừa bóc trứng luộc cho nàng vừa hỏi cái người đang uất ức ăn mì bên kia bàn. Cuối cùng cũng được chú ý đến, La lão sư hừ lạnh ngạo kiều định làm giá chút mà bị ánh mắt như đao của cô liếc qua liền không dám làm càn. Chỉ đành ủy khuất dẩu môi, làm Nguyệt Thiền ngồi bên cạnh không nhịn được mỉm cười, " Cả bang đang đợi thiếu chủ tổ chức họp a. Dù sao cũng phải bàn cách xử lý vụ hôm qua chứ." Vừa nói vừa dùng đũa chọc chọc vào bát mì như kẻ thù ngàn kiếp. 

[BHTT] (Hoàn) Lão sư, ta chờ ngươi yêu ta.Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ