Chiếc xe dừng chân đến Bảo Lộc khi trời hừng sáng. Jayden dụi mắt, nhưng khi tính vươn người dậy thì cảm thấy vai mình như có gì đó gác lên. Không cần nhìn cậu cũng biết là Alex. Hiện đầu anh đã được trùm kỹ bằng chiếc áo trùm đầu hoodie. Jayden nhìn chú Thỏ Trắng đang cuộn mình bên cạnh mình bỗng cậu mỉm cười yêu chiều. Alex ở ngoài là một người khá khó gần, vì anh lúc nào cũng tự đóng kín mình lại, rất ít tiếp xúc với người lạ. Trong công việc, Alex lại là một người cầu toàn đến khó tính. Nhưng hiện tại ở cạnh Jayden, anh an yên ngủ, cuộn tròn trong tấm áo hoodie, nhìn như một chú thỏ trắng đáng yêu. Và cứ thế Jayden để yên cho anh ngủ trên vai mình, không quên chỉnh lại chăn trên người anh, cho đến khi xe dừng hẳn.
"Đêm qua đang ngủ bỗng dưng bị bóng đè" - Tiếng Jayden oang oang kể chuyện cho mọi người thu hút sự chú ý của Alex. Anh cũng đang ngồi gần đó nhưng chỉ một mình đọc sách cho yên tĩnh. Nhưng tiếng của Jayden đã phá vỡ sự yên tĩnh duy nhất còn sót lại ở nơi này. Bóng đè? Hôm qua không phải anh ngồi cạnh cậu sao? Vậy bóng đè cậu là ai đè? Nghĩ đến đó bỗng mặt trước mắt Alex tối sầm lại, khẽ liếc về phía Jayden, cậu vẫn còn huyên thuyên không nhận ra ánh mắt viên đạn của anh, Alex rút điện thoại nhắn: "Jayden, chú ý lời nói của em đấy".
Alex không thấy Jayden mở điện thoại, càng không thấy Jayden nhìn về phía anh, cuối cùng anh bực mình đứng lên bỏ đi. Lúc đó phải chi Alex chịu khó quay đầu lại, anh sẽ phát hiện một mái tóc màu bạch kim cố gắng nhô lên cao hơn tất cả để nhìn anh. Khi Alex bỏ đi rồi, mặt người đó đột ngột xụ xuống, hình như cậu lỡ đùa quá trớn rồi, nhưng mà cậu cũng chỉ muốn thu hút sự chú ý của anh, bởi vì từ đầu đến cuối anh chỉ nhìn sách mà không nhìn cậu.
........................
Vòng thi diễn ra ở sân khấu ngoài trời. Nhóm Alex chiến thắng với bài hát Hạnh Phúc mới. Trong lúc mọi người đang ăn bbq cùng nhau thì một chàng trai rón rén bước đến bên cạnh.
"Anh Alex"
"Jayden, có chuyện gì không?"
"Anh đừng giận em nữa mà"
"Anh có giận em ư?"
"Anh lơ em mấy nay. Anh..."
"Anh có việc qua hỏi mentor Trúc Nhân chút"
Nói rồi Alex xoay lưng bỏ đi, để lại một mình Jayden đứng nhìn theo bóng lưng ấy. Miếng thịt nướng trong miệng cậu vẫn chưa nuốt xuống. Thế này là anh giận cậu thật rồi.
Alex cứ tránh mặt Jayden cho đến khi cả đội quay về thành phố. Vừa bước lên xe, Alex chủ động đi xuống cuối xe, nhất quyết không ngồi chỗ cũ cùng Jayden, mặc cho cậu đã chủ động ngồi sát vào để chừa chỗ cho anh. Thấy Alex đi qua không nhìn mình, Jayden tủi thân gọi: "Anh Alex" nhưng rồi người kia cũng không đứng lại.
Alex bước đến băng cuối nhưng không may cho anh, không còn chỗ trống: "Cho Alex ngồi ké với". Nhưng đáp lại lời của anh là ánh mắt vô tội của Cường Bạch: "Hình như lúc đi anh ngồi chỗ khác. Đi sao về vậy đi anh, đỡ lộn xộn ạ với dưới này bọn em cũng không còn chỗ trống". Khi Cường Bạch vừa dứt lời thì ba cái đầu còn lại ở băng cuối đồng loạt gật cái rụp. Không còn cách nào khác, Alex đành tiu nghỉu đi về chỗ bên cạnh Jayden.
BẠN ĐANG ĐỌC
(Jaylex) - Nguyện nắm tay người từ thanh xuân
Fiksi PenggemarThanh Xuân Vườn Trường / Ngọt không ngược Cp Chính: Alex & Jayden Truyện chỉ là trí tưởng tượng của tác giả. Chỉ mượn tên riêng và cuộc thi trong thự Không áp dụng hành động và lời nói lên chính chủ ngoài đời. Vui lòng không re-up trên bất kỳ nền tả...