37

146 3 0
                                    

   Khi cậu ra khỏi lều họp thì ốc đảo chỉ còn ánh trăng soi sáng. Cậu đi thêm hai mươi phút nữa mới về tới lều của mình. Những chuyện xảy ra mới đây khiến cậu hoảng sợ. Cậu đã nhập vào Tâm linh vũ trụ và có thể sẽ phải trả bằng mạng sống của mình. Ván bài đắt quá. Nhưng từ ngày bán đi bầy cừu để theo đuổi chính vận mệnh mình lúc nào cậu cũng đánh cuộc với giá cao. Người phu lạc đà đã nói sao nhỉ: chết vào ngày mai thì cũng chẳng khác chết vào bất cứ một ngày nào khác. Mỗi ngày là để ta sống hoặc để từ giã cõi đời. Mọi sự tùy vào một từ thôi: Maktub.

  Cậu bình thản đi, lòng không ân hận gì. Nếu ngày mai cậu chết thì cũng chính bởi vì Thượng Đế không thích thay đổi tương lai. Dù cậu có chết thì cũng là chết sau khi đã vượt eo biển, đã làm việc trong cửa hàng pha lê, đã được biết sự yên ắng của sa mạc và đôi mắt Fatima. Đã từ lâu, từ khi rời nhà đi, mỗi một ngày cậu đều đã sống hết mình. Nếu ngày mai có chết thì mắt cậu đã được thấy rất nhiều, hơn hẳn những người chăn cừu khác và cậu rất hãnh diện về điều này. Chợt có tiếng vỏ ngựa và cậu bị một làn gió cực mạnh hất ngã xuống đất. Quanh cậu bụi tung mù mịt, che gần khuất mặt trăng. Trước mặt cậu một con ngựa khổng lồ cất cao hai vỏ trước, hí vang khiếp đảm. Khi đã bớt bụi thì hình ảnh cậu nhìn thấy khiến cậu sợ choáng người, chưa bao giờ sợ đến thế: một kỵ sĩ mặc toàn đen ngồi trên mình ngựa, một con chim ưng đậu trên vai trái. Người ấy đội khăn xếp, che kín mặt chỉ để hở hai mắt, giống như ‘những sứ giả của sa mạc’ nhưng oai phong hơn nhiều.

  Kỵ sĩ đầy bí mật kia rút từ yên ngựa một thanh kiếm cong; thép lấp lánh dưới ánh trăng.

  “Kẻ nào đã cả gan giải đoán đường bay của chim bồ cắt?” Tiếng người ấy như sấm dậy, vang vọng giữa năm vạn gốc chà là của ốc đảo El-Fayum.

  “Tôi đấy” cậu đáp và liên tưởng tới tượng thánh Santiago de Compostela trên mình ngựa phóng qua đầu lũ ngoại đạo. Khác chăng là giờ đây kẻ ngoại đạo kia như tượng thánh trên mình ngựa, còn cậu nằm lăn dưới đất. “Tôi đấy,” cậu đáp rồi cúi đầu để tránh nhát kiếm. “Nhiều mạng người sẽ được Tâm linh vũ trụ cứu thoát; đó là điều mà ông đã không ngờ tới.”

  Nhưng lưỡi kiếm không chém xả xuống cậu mà cánh tay người lạ chỉ hạ xuống từ từ cho đến khi mũi kiếm chạm vào trán cậu. Kiếm sắc làm trán cậu rỉ máu.

  Kỵ sĩ bất động. Cậu cũng bất động. Cậu không nghĩ đến chạy trốn mà thấy trong lòng rạo rực một niềm vui kỳ lạ: mình sẽ chết vì đã quyết tâm theo vận mệnh của mình. Và vì Fatima. Thế có nghĩa là các điềm báo không sai. Hiện cậu đối mặt với kẻ thù và chẳng việc gì phải bận tâm về cái chết vì Tâm linh vũ trụ đang chờ đón mình. Cậu sẽ nhanh chóng trở thành một phần của linh hồn ấy. Và ngày mai kẻ thù kia cũng sẽ thành một phần của nó nốt.

  Người lạ vẫn gí kiếm trên trán cậu.

  “Tại sao mi lại giải đoán đường bay của chim?”

  “Tôi chỉ đọc những gì chim muốn báo thôi. Chim muốn cứu ốc đảo còn các người sẽ phải chết. Ốc đảo đông hơn lũ các người.”

  Mũi kiếm vẫn không rời trán cậu.

  “Mi là ai mà táo gan muốn thay đổi số phận đã được Allah quyết định?”

  “Allah tạo dựng các đạo quân cũng như Người sinh ra lũ chim kia. Người đã dạy tôi ngôn ngữ của loài chim. Mọi điều đều do một bàn tay viết nên cả,” cậu nói, dùng chữ của người phu lạc đà.

  Người lạ thu kiếm về. Cậu thấy nhẹ cả người nhưng vẫn không có ý bỏ chạy.

  “Đừng có đoán mò,” người lạ nói. “Điều gì đã được bàn tay nọ ghi sẵn rồi thì không cản được đâu ”

  “Tôi chỉ trông thấy một đạo quân chứ không biết được trận đánh kết thúc thế nào,” cậu đáp.

  Người lạ có vẻ hài lòng với câu trả lời, song vẫn lăm lăm thanh kiếm trong tay.

  “Một người lạ như mi đến xứ lạ này để làm gì?”

“Tôi đi theo vận mệnh của mình. Nhưng ông không thể hiểu được đâu.”

  Kỵ sĩ tra kiếm vào vỏ; con chim ưng trên vai ông ta bỗng kêu lên nghe rất lạ. Cậu thấy bớt căng thẳng.

  “Ta muốn thử lòng can đảm của cậu đó thôi,” người lạ nói. “Vì can đảm là điều thiết yếu để hiểu được Ngôn ngữ vũ trụ.”

  Cậu ngạc nhiên. Người lạ này nói về những điều mà rất ít người biết.

  “Không được phép sao nhãng, dù đã tiến rất xa,” ông ta nói tiếp. “Phải yêu quý sa mạc, nhưng không bao giờ được tin nó tuyệt đối, vì sa mạc luôn thử thách con người: nó sẽ giết những kẻ nào lơ là, không cân nhắc từng bước đi một.”

  Những điều ông ta nói khiến cậu liên tưởng đến vị vua già.

  “Nếu đạo quân ấy đến đây thật và khi mặt trời lặn mà đầu cậu vẫn chưa rụng thì hãy tìm ta,” người lạ nói.

  Bàn tay mới vừa vung kiếm giờ vung một cái roi. Con ngựa bạch lại tung hai vó trước làm cát bụi bay mù.

  “Ông ở chỗ nào?” cậu gọi với theo khi kỵ sĩ phóng ngựa đi. Bàn tay cầm roi chỉ về hướng Nam.

  Thế là cậu đã gặp nhà luyện kim đan.

Nhà Giả Kim fullNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ