Chương 35: Không yên tâm

4 1 0
                                    

"Anh làm gì thế?" Nhiếp Thái Tình ngồi ở bàn ăn nhìn anh trai mình loay hoay nấu nướng gì đó ở bếp.

"An Khuê bị bệnh." Nhiếp Thái Ngôn vừa làm vừa nói.

Lạc An Khuê mấy hôm nay cứ nhìn thấy hắn là ngất xỉu, không chịu ăn uống gì cả. Nhiếp Thái Ngôn nhớ đến ở thế giới kia cô rất thích ăn món ăn mà hắn nấu, nên buổi sáng hắn đã dậy sớm làm bữa sáng cho cô.

Nhiếp Thái Tình cười khẩy: "Đột nhiên từ trên trời rơi xuống một đống tiền, đùng một cái được đổi đời. Không mừng đến phát sốt thì cũng lạ đó."

Nhiếp Thái Ngôn im lặng không nói. Nhiếp Thái Tình nhìn thấy hắn băm thịt, ngập ngừng hỏi: "Anh làm gì vậy không phải là thịt đó chứ? Không phải định làm há cảo đó chứ!"

"Chỉ thiếu chú nữa há cảo sẽ hoàn hảo." Nhiếp Thái Ngôn nhếch môi nói.

"Anh đừng đùa vậy chứ!" Nhiếp Thái Tình cười cười nói.

Nhiếp Thái Ngôn nhìn anh ta: "Chú đã thấy tôi đùa bao giờ chưa?"

Nhiếp Thái Tình cảm thấy lạnh cả sống lưng rùng mình một cái. Anh ta im lặng quan sát Nhiếp Thái Ngôn, lần đầu tiên anh ta nhìn thấy khuôn mặt dịu dàng đầy cưng chiều của Nhiếp Thái Ngôn khi đang nấu nồi cháo.

Anh trai của mình ở bên ngoài biết bao người phải cúi đầu cao ngạo bấy nhiêu vậy mà trở về nhà đeo tạp dề nấu cháo dỗ dành phụ nữ. Đúng là quá mất hình tượng.

Nhưng mà đây mới đúng là dáng vẻ của một con người nên có.

"Chú cười gì thế?" Nhiếp Thái Ngôn thấy em trai mình cười như thằng ngốc không chịu được nói.

Nhiếp Thái Tình chán chường nói: "Làm em của anh từ nhỏ đến lớn vẫn chưa được ăn bát cháo nào. Thế mà chị dâu vừa làm bộ làm tịch một chút Nhiếp đại thiếu gia đã cong đuôi lên hầu hạ tận giường."

"Vậy là chú muốn cả đời nằm trên giường?" Nhiếp Thái Ngôn nhướng mày nói.

"Không. Không. Ý của em không phải như thế." Nhiếp Thái Tình vội nói. Sao anh trai của hắn cứ hiểu thành kiểu bạo lực như thế vậy.

"Nhiếp tổng rảnh rỗi lắm sao? Tốt nhất mau về đi. Chướng mắt." Nhiếp Thái Ngôn nói rồi vươn tay bưng tô cháo xoay người đi lên lầu mặc kệ Nhiếp Thái Tình nhăn mặt như khỉ.

Lạc An Khuê đang ngồi sầu não vì mấy hôm nay không đi làm được. Không biết tiệm nail của cô thế nào, mấy xưởng gia công hoạt động ổn không. Cô thật sự muốn đi làm đến phát bệnh nếu còn ở đây tiếp cô sẽ bệnh thật đấy. Nhưng mà nếu đi làm thì Nhiếp Thái Ngôn sẽ ép cô ký giấy chuyển nhượng kia. Phải làm sao đây? Cô không muốn ký chút nào.

*Cạch

Nghe tiếng cửa mở, Lạc An Khuê liền nằm xuống động tác nhanh nhẹn đắp chăn kín cả người.

"An Khuê, dậy ăn cháo đi." Hắn bước tới ngồi xuống bên giường.

"Anh để đó đi, một chút nữa em ăn sau." Giọng cô lí nhí phát ra từ trong chăn.

"An Khuê không nóng sao?" Hắn nghiêng đầu nói.

"Không nóng."

Hắn im lặng, cô cũng im lặng. Bầu không khí im lặng được một chút, Lạc An Khuê lén lút ló đầu ra xem thử Nhiếp Thái Ngôn đã đi chưa. Ngay lập tức liền chạm vào ánh mắt hắn đang nhìn mình chăm chăm, cô liền nhanh nhẹn rút đầu vào.

100 Ngày Cưa Đổ Biến Thái CaCaNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ