“Anh, về sớm nhé?”
Hạ Triêu nghe thấy thanh âm trong trẻo vang lên từ phía bên trong căn phòng ngủ trước khi hắn rời nhà.
“Bạn nhỏ ơi, ra đây nào.”
Hắn không nhận được lời đáp.
Thiệt luôn?
“Em không ra anh sẽ vào đó đè em xuống đấy.”
“Anh bị điên à?”
Hắn nghe thấy thanh âm hiện rõ vẻ khó chịu của cậu người yêu, cùng tiếng dép bông lê dài trên mặt sàn gỗ. Tạ Du chậm chạp đi ra ngoài, gương mặt đỏ bừng vì sốt nhẹ, tóc cũng rối tung cả lên.
Hạ Triêu cảm thấy đau lòng chết đi được.
Nhìn theo bước chân Tạ Du ngày càng đến gần, Hạ Triêu liền vòng tay ôm lấy cậu người yêu, ôm chặt vào lòng. Vùi đầu vào bả vai cậu, như có như không bắt được hương bạc hà dịu dàng cùng với hương sữa tắm ngọt ngào thoang thoảng bên cánh mũi.
Và rồi hắn nghe thấy tiếng cười khẽ của Tạ Du, cảm nhận được bàn tay người yêu đang chậm rãi luồn vào mái tóc mềm mại của hắn rồi xoa xoa.
“Anh sẽ về sớm.”
“Ừm.”
“Hôn một cái nhé?”
Một lần nữa không nhận được lời đáp từ cậu người yêu. Hạ Triêu ngẩng đầu nhìn chằm chằm gương mặt nhỏ của cậu, giống như rằng sẽ vĩnh viễn không dời mắt vậy.
Tạ Du chợt nhớ đến ánh mắt của hắn vào buổi đêm tại căn phòng ký túc xá hôm ấy.
“Anh sẽ muộn làm nếu cứ ôm em thế này đấy.”
“Vậy... Hôn được không?”
“Anh là trẻ con sao? Đi làm còn phải hôn.”
Mặc kệ lời cằn nhằn của cậu người yêu, hắn vẫn nhắm chặt hai mắt lại, chu môi ra.
Tạ Du bất lực nhìn chằm chằm hàng mi đang run run khe khẽ của hắn, bỗng dưng có chút cảm giác muốn cười. Kiềm lại chút xúc cảm bất chợt trào dâng ấy, cậu nghiêng đầu hôn nhẹ lên môi hắn.
...
Đã hai tiếng đồng hồ kể từ lúc Hạ Triêu rời nhà, thuốc hạ sốt cũng đã có tác dụng, Tạ Du ngẩn người ngồi nhìn vào màn hình điện thoại vẫn đang nhấp nha nhấp nháy.
Tin nhắn đến.
[Vạn Đạt: Ai nha ai nha, ngày hôm nay là ngày gì hẳn các vị khách quan đây cũng biết, bổn sự thông ta đây đành phải ra tay hào phóng, đãi các vị một bữa ăn lớn vậy.]
[Hứa Tình Tình: Lăn, ông bị điên rồi à? Hôm nay chúng ta còn phải về thăm lão Đường đấy.]
[Vạn Đạt: Anh Tình à, sao bao nhiêu năm rồi bà vẫn bạo lực thế hả?!]
[La Văn Cường: Du ca, Triêu ca đi làm rồi à?]
[Tạ Du: . ]
[Hạ Triêu: Đâu có đâu nha. Ủa khoan có đi làm nha, nhưng mà tôi vẫn nhớ cái hẹn về thăm lão Đường đấy.]
[Tạ Du: ? ]
[Hạ Triêu: Bạn nhỏ bạn nhỏ, anh muốn hun hun.]
[Vạn Đạt: ....... ]
BẠN ĐANG ĐỌC
(Triêu Du) Hương nắng và kẹo dâu.
FanfictionTôi đặt đôi mắt mình lên giấc mộng thiếu thời, để cho vầng dương một lần được tỏa sáng. Tôi đặt tay mình lên tóc em, để hưởng thụ cái nắng ngày hạ rơi. Là tiếng nắng đang rơi. Là hương kẹo que chảy. Là nụ cười niên thiếu. Là em, đi suốt cả một đờ...