Chương 44: Bảo vệ em

6 1 0
                                    

Lạc An Khuê đoạn dây đó bị kéo lê trên mặt đất, tốc độ nhanh đến mức khiến cô hoa mắt chóng mặt, lướt qua những cành nhọn, đá nhọn liên tục mốc vào khiến cho bộ đồ bảo hộ của cô rách nát bét, mặt và cả tay chân, khắp nơi trên người cô đều bị trầy xước.

Cuối cùng đoạn dây cũng dừng lại nhưng nó lại treo ngược cô lên cao.

"Ai da, lại bắt được con mồi mới." Một đứa nhóc chạy ra nhìn cô bị treo ngược trên cành cây, vui mừng nhảy cẫng lên.

Lạc An Khuê mất một chút mới hình lại được, cô nhìn thấy có người cũng vui mừng: "Nhóc con, mở trói giúp chị với."

"Tại sao phải mở trói cho chị? Tôi tốn công đặt bẫy không phải để cứu người làm việc thiện." Nhóc con cười khinh thường.

Lạc An Khuê ngạc nhiên còn chưa kịp phản ứng gì thì nghe nhóc con đó nói còn tiện tay đẩy cô đang treo lơ lửng trên cây bay qua bay lại: "Đến giờ ăn cơm rồi, bắt lửa thổi cơm thôi."

Ăn cơm? Bắt lửa? Đầu Lạc An Khuê liên tục nhảy số, không lẽ thằng nhóc này muốn…

"Này! Nhóc con, em không được làm thứ điên rồ này. Sao em có thể ăn thịt đồng loại mình được." Lạc An Khuê nói.

Nhóc con đó, đang nhóm lửa sau đó đứng lên ngước mặt nhìn cô: "Giả nhân giả nghĩa."

Lạc An Khuê còn chưa kịp phản bác lại thì bị thằng nhóc đó cho quay tròn thêm mấy vòng trên không nữa. Lạc An Khuê bây giờ thấy xung quanh mình toàn là bươm bướm đủ sắc đang bay.
Sau đó cô nghe tiếng cãi nhau, nhìn xuống thì mới thấy cảnh tượng một đám người lớn và một đứa trẻ đôi co với nhau.

"Đưa con nhỏ đó cho bọn tao."

Nhóc con không sợ hãi nói: "Tại sao phải đưa cho các người thức ăn của tôi?"

Người đàn ông đó túm lấy cổ thằng bé: "Cho mày sống được ở đây thì mày nên biết điều một chút. Bắt được người sống thì phải giao cho tụi tao."

"Không thích! Ai bắt được là của người đó. Có giỏi thì tự đi mà bắt." Nhóc con đó ngang nhiên không chút sợ sệt nói.

"Mày muốn chết thì hôm nay tao cho mày chết."  Người đó bóp chặt cổ thằng nhóc.

*bịch

"Ui trời ơi, cái lưng với mông của tôi."

Lạc An Khuê từ trên cao rơi xuống, cô xoa xoa lưng với mông của mình. Cũng may lúc nào cô cũng đem theo cây dao nhỏ thiết kế hình cây viết của Nhiếp Thái Ngôn đưa bên mình. Nhân lúc họ cãi nhau cô đã bật người lên cắt sợ dây trói mình. Vì đang bị treo lơ lửng trên cao khi cô vừa cắt dây xong thì cơ thể lập tức rơi xuống đất.

"Bắt con nhỏ đó lại." Người lên tiếng ra lệnh.

Lạc An Khuê nắm chặt lấy cây viết trong tay. Lúc bọn họ lao đến cô cũng không chần chừ mà đánh trả ngay. Quan điểm của cô chính là kẻ muốn dồn cô vào đường chết cớ sao phải nương tay với kẻ đó.

Ở cùng với Nhiếp Thái Ngôn một thời gian, thân thủ của cô càng lợi hại rất linh hoạt, chớp mắt đã đánh bại một đám đàn ông. Cô trực tiếp lao về phía cái tên mà đang bóp cổ thằng nhóc đó, đá tên đó một cước ngã ngửa sang một bên. Cô không nhịn được nói: "Hèn hạ, đến một đứa trẻ cũng ức hiếp."

100 Ngày Cưa Đổ Biến Thái CaCaNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ