#7

755 87 8
                                    

Cả con đường bùng lên ngọn lửa vàng ấm, tia lửa cứ tanh tách những tiếng thật vui tai. Chưa bao giờ kể từ khi thảm họa xảy đến, thành phố lại xinh đẹp như thế này, vừa tươi sáng vừa nhộn nhịp.

Phan Hoàng cố gắng giữ lấy nụ cười trên môi để giọt lệ không tràn xuống, cậu từng bước dìu Bảo Hoàng đi thật nặng nề.

Đến rồi, đã đến nơi rồi.

Niềm vui mừng chưa kịp gieo lên thì đã bị dập tắt, trụ sở y tế giờ chỉ còn lại một đống hoang tàn, xác chết la liệt nằm bên ngoài, có thể thấy được cả sự hỗn loạn ở bên trong. Cậu bàng hoàng nhìn cảnh tượng trước mắt, mọi hy vọng đều đã bị đập cho tan nát cả rồi. Bảo Hoàng gục xuống nằm dài trên mặt đất mà thở hổn hển, đầu óc anh giờ đã trở nên thật mơ hồ, có lẽ đã chẳng phân biệt được đâu là thực, đâu là ảo nữa rồi.

Phan Hoàng quỳ xuống bên cạnh anh, không nói gì. Anh có thể thấy được sự hụt hẫng trên gương mặt cậu, có cả tuyệt vọng nữa. Có những lúc trái tim anh đau nhói nhưng lại quên mất đi lý do, có những lúc anh nhìn cậu lại tự hỏi đó là ai, có những lúc anh tự nhìn chính mình và tự hỏi đó là ai. Anh biết là nó tới rồi. Thời gian của anh đang dần cạn kiệt, sẽ sớm thôi, anh sẽ đánh mất ý thức và hoàn toàn trở thành một cái xác vô hồn. Bảo Hoàng chống tay gượng dậy, anh ngồi đó bần thần nhìn cậu. Bọn họ nhìn nhau mà chẳng nói câu nào. Họ đều biết chuyện gì sẽ diễn ra, họ đều không muốn chuyện đó diễn ra nhưng họ đã bất lực rồi, họ đến cuối cùng cũng chỉ là con người nhỏ bé, yếu ớt mà thôi.

Gương mặt anh thâm trầm, tay run rẩy đưa lên đặt trên má cậu mà vuốt ve. Phan Hoàng cắn răng nén đau khổ trong lòng mà dụi đầu vào lòng bàn tay ấm áp kia trước khi nó trở nên lạnh lẽo.

-"Phan Hoàng..."- anh gọi cậu. Cậu không trả lời, chỉ dùng ánh mắt van cầu mà nhìn anh. Cậu cầu xin anh hãy tiếp tục mạnh mẽ, cậu cầu xin anh hãy gắng gượng lên, cậu cầu xin anh đừng rời bỏ cậu. Tất cả chỉ gói gọn trong một làn nước mỏng. Cậu dùng mu bàn tay nhanh chóng lau đi. Cậu sợ rằng mình sẽ bỏ lỡ bất kỳ khoảnh khắc nào được nhìn thấy anh ở trước mắt, dường như chỉ cần chớp mắt một cái, anh sẽ biến mất vậy.

-"Nếu như đi sâu vào trong, có lẽ sẽ tìm được thuốc..."- giọng cậu run lên, nó nghẹn ứ lại. Cậu muốn an ủi anh rằng vẫn còn cách để cứu sống anh nhưng mà chính cậu đã dần đánh mất niềm tin vào điều đó rồi.

-"Phan Hoàng, giúp tao một việc được không?"- Bảo Hoàng dịu dàng nói, ánh mắt của anh ngay lúc này là thứ mà cậu sợ hãi nhất. Cậu biết anh định nói điều gì.

-"Không, không, không, tao sẽ không giúp mày cái gì hết, tao sẽ không bỏ mày ở lại, tao sẽ không rời đi mà không có mày, tao sẽ không bỏ rơi mày. Thế nên...mày cũng không được bỏ rơi tao..."- Phan Hoàng lắc đầu nguầy nguậy, cố gắng chối bỏ tất cả những gì anh đang nghĩ trong đầu.

-"Phan Hoàng, tao không bảo mày hãy bỏ tao lại."- anh nhìn thẳng vào mắt cậu, cậu có thể thấy rõ được sự đau khổ bên trong đó. Anh cũng không muốn hai đứa đi đến kết cục thế này. Anh không muốn rời xa Phan Hoàng. Anh sợ cái chết, rất sợ, nhưng so với việc chết đi thì anh sợ Phan Hoàng bị tổn thương hơn nhiều.

[2Huang/ft.KongBest] CrimsonNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ