C11. Khoảng thời gian mơ hồ

191 15 2
                                    

Gần đây, Tuấn Chung Quốc và Ngô Dương mỗi người đều bận rộn việc riêng của mình. Lúc thì Ngô Dương phải nhận nhiệm vụ huấn luyện, mỗi ngày đều phải luyện tập vất vả. Còn Tuấn Chung Quốc thì mỗi ngày đều ở trong phòng thí nghiệm, buổi tối còn phải đi làm thêm. Cả hai hầu như không có thời gian để gặp nhau. Tuy nhiên, đều đặn mỗi ngày, khi Tuấn Chung Quốc hết giờ làm việc, Ngô Dương đều đến đón cậu, đưa cậu về nhà trọ.

Ngô Dương kể cho cậu nghe rất nhiều về công việc của anh ta, cậu cũng lắng nghe hết sức chăm chú.

Sau một khoảng thời gian tìm hiểu, Tuấn Chung Quốc nhận thấy rằng con người Ngô Dương thật sự rất tốt. Anh ta được sinh ra ở một vùng thôn quê xa xôi, từ nhỏ đã có mơ ước trở thành quân nhân. Anh ta là một quân nhân có tinh thần bất khuất. Trong quân đội,
tuy rằng không có cơ hội tiếp xúc với phụ nữ, nhưng cũng không ít người muốn làm quen với anh ta. Ngô Dương cũng đã hẹn hò với một người, nhưng cuối cùng do quá bận rộn, người đó và anh ta quyết định chia tay.

Tuấn Chung Quốc cảm nhận được tâm trạng bất đắc dĩ của Ngô Dương nên cậu lặng lẽ bước đi bên anh ta thật chậm rãi, cùng anh ta lắng nghe âm thanh của gió, nhè nhẹ thổi thoảng qua.

Hơn một giờ đi bộ cùng nhau, Tuấn Chung Quốc và Ngô Dương cuối cùng cũng đến nhà trọ. Lúc này, người nào đó đang ở nhà rất là buồn chán, sau khi Ngô Dương vừa đưa cậu trở về phòng, Kim Tại Hưởng lại nhốn nháo cả lên, anh liên tục hỏi cậu và Ngô Dương có nắm tay
nhau không? Có ôm nhau không? Có hôn nhau không?

Thấy cậu lắc đầu, anh bày ra vẻ mặt khinh
thường Ngô Dương, mắng anh ta vài câu, nói rằng Ngô Dương hành động quá chậm, Tuấn Chung Quốc tức giận trừng mắt nhìn anh: "Anh tưởng ai cũng giống anh sao? Lúc nào cũng hành động nhanh như một sắc lang chính hiệu, ăn vụng xong liền chùi mép, rồi nhanh chóng thay người mới!"

Kim Tại Hưởng vừa cười vừa vỗ vỗ vai của cậu, sau đó trở về phòng mình.

Qua ngày hôm sau, Ngô Dương vẫn đưa cậu về như thường lệ, khi anh ta vừa mới rời khỏi, Tuấn Chung Quốc còn chưa kịp vào cửa, thì người nào đó vẫn cực kì nhàn rỗi lại chạy sang cửa phòng cậu nhốn nháo: "Đừng nói với anh, em và cậu ta vẫn chưa nắm tay nha."

Tuấn Chung Quốc thuận miệng trả lời anh: "Nói cho anh biết một tin tốt lành, bọn em đã hôn rồi."

Kim Tại Hưởng bất giác ngẩn người, ánh
mắt anh như có tia lửa đang nhìn chằm chằm vào môi cậu. Chỉ trong khoảnh khắc đó, Tuấn Chung Quốc tựa hồ cảm nhận được anh như muốn bổ nhào đến bên cậu, nuốt chửng đôi môi cậu, nhưng... Không có. Qua vài giây sau, anh lại cười và nói: "Cảm giác như thế nào?"

Tuấn Chung Quốc nhìn thấy nụ cười lạnh nhạt trên môi anh, cậu có chút hoảng hốt: "Sư huynh, tình cảm chân chính không phải như món mì ăn liền, năm phút là có thể ăn được đâu."

"..." Kim Tại Hưởng khẽ cắn môi, anh không nói gì thêm, nhanh chóng trở về phòng.

Tuấn Chung Quốc cũng lẳng lặng trở về phòng của mình, trong lòng cậu thật sự đang rất băn khoăn. Cậu hết đi tới rồi lại đi lui trong gian phòng nhỏ, cân nhắc ngược xuôi không biết nên giải thích như thế nào với anh đây. Lúc này nên nghiêm túc nói với anh câu "thật
sự xin lỗi" hay là nên tùy tiện tìm chủ đề để mở đầu, hoặc có nên làm một bát mỳ Thành Đô cay nóng thơm lừng mang sang phòng anh, hỏi anh có đói không.

[VKook] Động Phòng Hoa Chúc Sát VáchNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ