Thoáng chốc đã đến mấy ngày cuối năm, phố phường rộn ràng sức sống tràn trề của một năm mới. Bầu không khí năm mới váng vất quẩn quanh, cũng làm lòng người bừng sắc xuân.
Long Phúc vốn không hứng thú với lễ Tết năm mới, bao nhiêu năm rồi cậu khao khát có được niềm vui đơn giản như những đứa trẻ khác mà cũng chỉ mãi mãi là một hạt giống vùi sâu trong đất, lâu dần cậu đã không còn chút hứng thú nào với năm mới nữa.
Thế nhưng cũng không thể bỏ qua một khởi đầu mới, theo lời của một đồng nghiệp nói nhiều trong công ty, Long Phúc vẫn có lệ trang trí trong nhà, chỗ này thêm một ít, chỗ kia thêm một chút, không khí năm mới tràn ngập khắp nơi.
Cậu đứng giữa nhà, nhìn thành quả trang trí của mình, rõ ràng thấy rất hợp thẩm mĩ, nhưng niềm vui vẫn chơi trò trốn tìm, lẩn khuất ở nơi nào đó không chịu đến.
Kí ức về ngày Tết thuở còn bé của cậu rất mờ nhạt, vì mẹ cậu không có hứng thú với ngày Tết, cũng sẽ không giống như những bà mẹ khác hào hứng mua sắm đồ, dọn dẹp nhà cửa, đi mua cho cậu quần áo mới. Ngày Tết ngoại trừ được nghỉ ra thì chẳng hề khác ngày thường, thậm chí vì cậu được nghỉ nên mẹ luôn sai bảo cậu làm cái này cái kia.
Lúc nhỏ, cậu luôn nhìn những bộ quần áo mới của bạn bè với ánh mắt khát khao. Không phải cậu khát khao có quần áo mới, cậu khát khao cũng được một lần được hãnh diện khoe với bạn bè rằng mẹ cũng sẽ quan tâm đến cậu, cũng sẽ dẫn cậu đi chọn quần áo mới, cũng sẽ cho cậu niềm vui nho nhỏ.
Tất cả vẫn chỉ dừng ở hai chữ khát khao.
Sau này, được Huyễn Thần bao dưỡng, cũng sẽ có người đem đến vài đồ dùng lặt vặt cho cậu, nhưng chưa bao giờ hắn tự tay mang đến.
Hiển nhiên hắn phải đến thăm gia đình bố mẹ phu nhân tương lai, cũng phải làm tròn trách nhiệm của một Tướng quân trước thềm năm mới, chẳng có thời gian mà nghĩ đến cậu.
Tết năm nào cậu cũng trải qua một mình, làm một bàn toàn thức ăn cuối cùng đổ đi quá nửa.
Thứ gì đã bám rễ vào cuộc sống quá sâu sẽ biến thành vô cảm.
Long Phúc quen với việc sống một mình, dần dần trở nên chẳng còn hứng thú với những dịp mà nhà nhà đều quây quần bên nhau.
Năm nay, trên danh nghĩa cậu có "chồng", nhưng thực chất anh ta chán ghét cậu dơ bẩn, khinh thường cậu đã chẳng còn trong sạch.
Cứ tiếp tục chán ghét tôi đi, Long Phúc thầm cầu nguyện,
Vương Kiệt tuy giờ chẳng còn là công tử nhà giàu hào hoa phong nhã khi xưa, nhưng bản tính của anh ta là ưa sĩ diện. Một khi đã lỡ công bố với mọi người rằng cậu là người anh ta sẽ kết hôn thì anh ta cũng chẳng dại dột đội cho mình một cái nón xanh hay huênh hoang tuyên bố với mọi người rằng anh ta một cặp sừng to đùng trên đầu.
Đó là lí do mà anh ta có bao nhiêu mối tình bên ngoài cũng không đuổi cậu đi.
Một nửa vì danh dự, một nửa vì món tiền nợ, anh ta có đủ lí do để giữ cậu lại.
Long Phúc cũng chẳng ngại anh ta có bao nhiêu người tình bên ngoài, thậm chí cậu còn nghĩ nếu một trong số người tình nào đó của anh ta sinh được một đứa con, không muốn nuôi mà ném trả cho anh ta, cậu sẽ sẵn sàng nuôi dạy đứa trẻ đó, coi nó như đứa con mình dứt ruột đẻ ra.
BẠN ĐANG ĐỌC
hyunlix | người tình | chuyển ver
Hayran Kurguauthor: Nhã Ngọc San rating: R18 thể loại: 1x1, he, thâm tình công x ôn nhu thụ, sinh tử văn, ngược luyến tàn tâm, song khiết. link fic gốc: https://www.wattpad.com/story/117400209