"Từ từ, dừng lại đi Hermione..." Nó ảo não lên tiếng, gương mặt nhăn nhúm lại. "Đâu gì có thể chắc chắn được mình là cái Hand...gì gì đó đâu. Biết đâu có lẽ tớ chỉ chưa tìm được cây đũa thích hợp thôi mà..."
Hermione lắc đầu lia lịa, cô nàng thảng thốt:
"Không đâu, lúc đó bồ đã bay lên cứu mình đó thôi, khi ấy bồ thậm chí còn chưa mua đũa phép nữa là..."
"Thì...cũng có thể do may mắn thôi mà, ở trường mình học xuất sắc môn thể dục nên bạn có thể nhìn nhầm cũng nên." Nó kêu lên.
"Alex à...dù bồ có nhảy cao hay học thể dục tốt đến đâu thì cũng chẳng thể nhảy một phát cao 4 mét rồi đáp xuống nhẹ như bỡn vậy đâu...chưa kể lúc đó bồ còn ôm thêm mình nữa..." Hermione thở dài.
"Ớ!? Bộ lúc đó mình nhảy cao đến vậy á hả? Đùa à?" Nó giật mình hỏi , đổi lại là vẻ mặt như muốn nói 'đấy thấy chưa' của Hermione .
"Ừm....có lẽ...do tớ ăn may chăng?"
Đúng là lúc đó nó có để ý là nó bật cao hơn mọi khi thật nhưng lúc đó mọi sự chú ý đều dồn vào cô bạn nên bỏ qua luôn. Chẳng lẽ lại không phải do may mắn thật?
"Không hề! Bồ phải tin tưởng và tự hào về bản thân đi chứ. Bồ đặc biệt mà."
"Hừm..." Nó bặm môi, lông mày nhăn lại, tỏ ra khó chịu ra mặt.
Thề, nó không muốn nhận cái danh 'phù thủy hiếm 200 năm có một' hay cái đếch gì tương tự đâu. Alex chỉ muốn bình lặng mà làm một mĩ nhân xinh đẹp sống qua ngày thôi. Cứ nghĩ đến cái cảm giác mọi người bâu xung quanh mình nhìn ngó như sinh vật lạ là lại thấy rùng mình.
Nghĩ lại thấy thương ông 'chí sẹo' Harry Potter, sống mà cứ bị người ta nhòm ngó, để ý từng chút một thì khó chịu biết nhường nào
"Hừm...cũng có khả năng đó lắm, chẳng có ai đến cửa hàng ta mà chọn đũa lâu như con cả..." Ông Ollivander-nãy giờ đứng nghe cuộc trò chuyện từ đầu tới cuối- vuốt râu trầm ngâm.
Ủa ủa ông ơi? Sao ông tin người nhanh vậy? Chuyện liên quan tới cả cuộc đời người ta đó!
"Con trai à, Handmage từ xa xưa đã là sự tồn tại vô cùng đặc biệt trong giới phù thủy." Ông Ollivander chắp tay ra sau lưng, quay lưng về phía nó, mắt nhìn đăm đăm vào một khoảng không nào đó trước mặt rồi mông lung nói "Những phù thủy bình thường có thể thông qua các công cụ, ở đây cụ thể là đũa phép, để giải phóng phép thuật ra bên ngoài một cách có kiểm soát và an toàn đối với người thi triển đúng cách. Cho nên, đối với một phù thủy thì đũa phép có thể coi là một vật, nếu mất đi đũa phép họ sẽ chẳng thể thực hiện bất cứ một phép màu nào hoặc nếu cố thì nó sẽ vô cùng mất kiểm soát ."
Ông dừng lại một lát lấy hơi, sau đó quay ra mặt đối mặt vói Alex và Hermione nói tiếp:"Nhưng những Handmage thì lại khác. Họ bẩm sinh có khả năng tự điều khiển được ma thuật trong mình mà không cần lệ thuộc vào đũa phép. Phép thuật của họ có thể trực tiếp thông qua các mạch máu, mô cơ và tế bào để thoát ra ngoài. Điều này nghiễm nhiên khiến những Handmage trở nên vô cùng quyền năng và mạnh mẽ. Tuy nhiên, có được thì cũng có mất. Những Handmage sẽ chẳng thể sử dụng được đũa phép bởi phép thuật trong cơ thể họ từ chối thông qua đũa để bộc phát ra bên ngoài, nếu cố tình sử dụng sẽ gây ra hậu quả nghiêm trọng. Còn nữa, về căn bản phép thuật là một thứ không hề dễ điều khiển, đối với phù thủy bình thường thì có lẽ sẽ dễ dàng hơn bởi chỉ thông qua đũa phép và biết cách thì sẽ an toàn nhưng đối với Handmage thì lại khác, phép thuật của họ thiên về loại cảm xúc hơn, nếu không biết điều chỉnh và kiểm soát một cách bài bản thì rất dễ bị phản lại gây ra thương tích nặng nề, tệ hơn nữa là sẽ mất mạng."
BẠN ĐANG ĐỌC
[ĐN Harry Potter] Tomboy.
FanfictionAlex Lawrence là con gái! Là-con-gái!!! Nhưng mà nó lại đẹp trai, rất-đẹp-trai. Và quan trong hơn hết là nó là người xuyên không!!! ------------------------------ "C-cậu Lawrence!! T-tớ thích cậu!!!" "Cảm ơn, tôi cũng thích tô...