Chương II

68 12 0
                                    

"Omen, dậy đi. Chiều rồi đấy."

Giọng nói của Aleister thô lỗ giật gã ra khỏi giấc ngủ nặng nề. Omen khó khăn mở mắt, nhưng bộ não rệu rã vì giấc ngủ quá dài sau nhiều ngày thức trắng của gã vẫn trong trạng thái quá tải, gã thấy trước mắt mình hoa lên như đang nhòm vào trong một cái kính vạn hoa, hai nhãn cầu nằm trong hốc mắt bỏng rát như hai viên bi được nung nóng, những giây thần kinh ỳ ạch hoạt động thậm chí không thể tạo ra nổi một ý nghĩ hoàn chỉnh, và những tiếng ù ù trong tai khiến Omen mất đến mấy giây mới nhận ra giọng của bạn mình.

Gã hé mắt, nghiêng đầu sang nhìn. Aleister ngồi trên chiếc ghế kê ở đầu giường, trong tay là một tờ giấy nhăn nhúm ố màu như thể nó đã rơi xuống vũng bùn trước khi được hắn nhặt lại. Omen vò tóc ngồi dậy, lảo đảo một chút khi cơn choáng váng thậm chí còn nặng hơn lúc mở mắt, như thể gã đã hít một xe chất kích thích vào đêm qua. Có lẽ gã phải thần người gần cả phút mới lấy lại được tri giác của mình, hắn cũng không phiền lòng, im lặng ngồi một bên chờ cho đến lúc Omen thật sự sẵn sàng. Gã khục khoặc lần cuối cho vị tanh trong cổ họng tan bớt, rồi với tay mò cái dây chun dưới gối để buộc lại mái tóc trắng xổ tung. Trong lúc luồn tóc qua dây, ánh mắt gã lướt qua cửa sổ, đúng như Aleister nói, bầu trời đã nhuốm sắc cam vàng rực rỡ như một ngọn đuốc đang cháy. Hôm qua gã đi ngủ lúc mười hai giờ, giờ tầm sáu giờ tối, tức là Omen đã ngủ vùi trọn mười tám tiếng sau năm ngày không chợp mắt nổi một phút nào.

"Chết chưa?" Giọng Aleister đều đều, hắn trải phẳng tờ giấy trong tay rồi đưa cho gã. Omen nhìn xuống, nhận ra đó là một trong những tờ áp phích tìm người mất tích mình đã in, nụ cười nhếch mép của Mganga đông cứng trên lớp giấy đã sần sùi. Gã vẫn nhớ tâm trạng cái hôm mà mình cùng Aleister đi đến từng con phố một để dán tờ rơi, chính gã cũng thấy đây là giải pháp tuyệt vọng và thảm hại đến nhường nào, nhưng khi mọi cách khác đã vô hiệu, thì ngoại trừ việc này ra Omen cũng không biết mình nên làm gì nữa. Gã lại càng chẳng dám ngồi không, sợ nỗi sợ hãi và tuyệt vọng bên trong bóng tối sẽ nuốt chửng mình, sợ mình sẽ không thể chịu đựng nổi mà phát điên. "Thấy rơi trước cửa nhà nên mang cho mày đấy."

"Mày gọi muộn tí nữa thì được ôm lão rồi." Omen nhận lấy, ngón tay miết khẽ lên lớp giấy trước khi gập nó lại, giấu xuống dưới gối. Aleister nhìn theo, không nói gì. Hắn cũng chẳng biết tại sao bản thân lại rảnh rỗi nhặt tờ áp phích lên từ dưới đường, rồi cất công mang đến tận nhà cho gã nữa.

"Tao tăng nhiệt độ lên nhé? Mày không thấy lạnh à, nãy tao vào tí thì sốc nhiệt." Xin phép có lệ vậy thôi, cái điều khiển điều hòa trên tay Aleister đã kêu bíp bíp từ lúc Omen chưa buộc xong tóc rồi. Gã có cái kiểu dùng máy lạnh rất kỳ quặc, thường chỉ bật thật lạnh trong hai giờ đầu, sau đó hẹn giờ để điều hòa tự tắt, nhưng lắm lúc quên, thế là phòng gã lạnh như động tuyết trên núi Everest, Mganga phải dậy tắt hộ. Y phàn nàn việc này nhiều lần lắm, nhưng rồi gã vẫn chứng nào tật nấy. "Tao gửi bài giảng cho mày rồi đấy, may nay thầy không điểm danh."

Omen gật gật đầu, nhưng không đáp lại, mà giương mắt lẳng lặng nhìn lại Aleister. Dưới cái nhìn chằm chằm của gã, hắn thở dài vẻ chịu thua, bàn tay hắn vốn đang chống cằm giờ đan chặt vào nhau trên đùi. Hắn đang căng thẳng. Và hắn đang sợ. Omen nhìn thấy trong mắt Aleister cùng một thứ cảm xúc rối ren não nề vẫn hằng phản chiếu lại trong gương mỗi buổi sáng tỉnh dậy.

[Omen/Mganga] [AU hiện đại] GONENơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ