Đúng như dự đoán, lúc câu chia tay được thốt lên, Nghiêm Hạo Tường lặng người vài giây, dường như không chấp nhận được mà nhìn chằm chằm vào Hạ Tuấn Lâm như muốn tìm tòi một dấu hiệu của sự đùa cợt. Hạ Tuấn Lâm đối mặt với hắn, trong mắt chẳng còn dịu dàng. Hai người yên lặng nhìn nhau một hồi cho đến khi mèo con kêu lên mới kết thúc.
Mèo con không biết sáng nay ăn bậy cái gì mà giờ lại cong lưng muốn nôn. Hạ Tuấn Lâm cau mày đi tới, ngồi xổm xuống bên cạnh nhưng lại không dám chạm vào em. Nghiêm Hạo Tường có kinh nghiệm nuôi mèo hơn, nhẹ nhàng bế mèo con lên rồi vội vàng đi ra ngoài.
Cửa vừa mở ra, nước mưa đã hắt vào trong đẫm một góc thảm. Hạ Tuấn Lâm lại nhíu mày, nghĩ Nghiêm Hạo Tường sẽ quay lại lấy ô, nhưng Alpha lại đứng thẳng lưng, dùng áo khoác chùm lên mèo nhỏ, sau đó lầm lũi bước vào màn mưa. Hạ Tuấn Lâm theo bản năng đuổi theo, chờ đến khi bước tới cửa mới nhớ câu chia tay vừa buông xuống mấy phút trước. Bước chân vì thế dừng lại, anh cố hết sức bình tĩnh gọi với theo người đang càng đi càng xa kia.
"Nghiêm Hạo Tường."
"Mang ô đi, đừng để bé Lùn dính mưa."
Lùn là tên của mèo con, vì chân em ngắn, lúc mua từ pet shop về mới đặt tên như thế.
Hạ Tuấn Lâm vẫn nhớ rõ mèo con nằm trong lòng mình ngày đó, Nghiêm Hạo Tường ôm lấy anh, tay chạm nhẹ vào đầu mèo con, nói, con trai ơi con thật là lùn quá đi à, ba gọi con là Lùn nha.
Hạ Tuấn Lâm không phản đối, nhưng mèo con trong lòng anh lại trợn mắt nhìn Nghiêm Hạo Tường và Hạ Tuấn Lâm, cuối cùng bất lực dụi vào eo anh. Nghiêm Hạo Tường giả vờ tức giận nhéo gáy Lùn, nói đây là Omega của ba, chỉ có ba mới được làm nũng thôi.
Hạ Tuấn Lâm bật cười, vỗ người Nghiêm Hạo Tường bảo hắn đừng nghịch, sao lại so đo với cả mèo con. Nghiêm Hạo Tường phụng phịu chu miệng, đầu dụi vào vai anh, hỏi em với mèo ai đáng yêu hơn. Hạ Tuấn Lâm rút một tay ra xoa đầu hắn, cười nói đương nhiên là em đáng yêu nhất.
Quá khứ cứ như đèn kéo quân rong ruổi trong đầu, Hạ Tuấn Lâm nhắm mắt lại, bắt bản thân thôi không nhớ về những chuyện cũ. Từ sau khi được mang về nhà, bé Lùn chưa từng bị bệnh; nhưng hôm nay em lại ốm, ngay sau khi anh nói ra câu chia tay kia.
Tất cả mọi chuyện đều trở tệ từ đêm hôm qua sau khi anh về nhà. Hạ Tuấn Lâm nhíu chặt mày, không biết là đang lo lắng cho Lùn hay lo lắng cho người nào đó sẽ bị mắc mưa.
Ngồi chờ ở nhà thật lâu, Hạ Tuấn Lâm vì mệt quá nên ngủ quên trên ghế sô pha. Trước nay anh vốn ngủ không sâu, hôm nay lại mộng mị, giật mình tỉnh giấc rồi cũng không sao ngủ được tiếp.
Mở điện thoại ra phát hiện đã qua 40 phút rồi, biệt thự ở ngoại ô, mà bệnh viện thú cưng lớn nhất thành phố A lại nằm ở trung tâm thành phố, hôm nay mưa thế này chắc chắn sẽ bị kẹt xe.
Trong lòng bồn chồn muốn chết, Hạ Tuấn Lâm cuối cùng dứt khoát đứng lên, lên tầng sửa soạn hành lí. Lịch trình tiếp theo không ở trong thành phố, hơn nữa anh cũng đã chia tay với Nghiêm Hạo Tường, chẳng lẽ còn ở chung? Nói là nhà, nhưng nơi này cùng lắm cũng chỉ là nơi trú mưa của hai kẻ bôn ba, mỗi người rúc vào một góc kiếm tìm ấm áp, ai cũng có tâm sự riêng lại giả bộ hồ đồ.
BẠN ĐANG ĐỌC
[TRANS|Tường Lâm] Bắt Đầu Từ Hôn Môi
Фанфик𝐓𝐞̂𝐧 𝐠𝐨̂́𝐜: 从接吻开始/ Bắt Đầu Từ Hôn Môi 𝐓𝐚́𝐜 𝐠𝐢𝐚̉: 草阳春堂/ Thảo Dương Xuân Đường Dịch bởi 𝐆𝐢𝐚𝐧𝐠 @piaohuxiannv 𝐈𝐧𝐭𝐫𝐨| Chia tay là kết thúc, hôn môi là khởi đầu. 𝐓𝐚𝐠𝐬| ABO, giới giải trí, truy thê, chia tay không chia chân, chua...