1 + 2

498 33 0
                                    

1.

Khu vực đua xe cao cấp, trên đường đua gập ghềnh, hai chiếc xe lao vun vút đi trên đường sỏi đá, chiếc xe màu xanh tăng ga, vượt qua đèo nhỏ, bẻ cua cực mượt. Đương lúc mọi người nghĩ chiếc xe đua xanh sẽ giảm phanh rồi bẻ cua tiếp thì chiếc xe lại lao nhanh chứ không hề giảm.

Ai đó hoảng hốt hô: "Không xong rồi! Nếu không cua ngay khúc đó thì xe và người sẽ lao xuống vực khu đỏ đấy!" Người vừa dứt lời, chiếc xe đua xanh lật bánh, lộn nhào rơi thẳng xuống vực như dự đoán. Có tiếng nổ vang lên, bên tổ hậu cần khu đua xe vội cử người xuống cứu nhưng xuống tới nơi thì phát hiện người trong xe đã máu xe đầy người, cũng chẳng còn thở.

Chàng trai lặng lẽ nhìn xác đã lạnh của bản thân, từ trong đám đông có người lao tới ôm chặt xác cậu, gào lên: "Không! Không thể có chuyện này xảy ra được! Kỳ ơi!... Kỳ..." Người đó gào khóc, mặc cho bên cứu hộ tách hắn và xác của cậu ra.

Chàng trai khẽ nhếch môi, ngẩng mặt nhìn lên đám đông vây quanh, hóng chuyện thì phát hiện có bóng người quen lắm, người đó thấy được xác cậu rồi liền quay lưng rời đi, chàng trai ngoảnh mặt nhìn lại xác mình, khẽ nói: "Thật tiếc... đến cuối cùng mày chẳng có gì thuộc về bản thân, đến sở thích duy nhất cũng hại mày chết Thanh Kỳ ạ."

"Có đáng không?"

Giọng nói kì lạ vang lên trên đỉnh đầu, chàng trai ngẩng mặt lên, khó hiểu: "Ai vậy?"

"Có đáng không?"

Giọng nói đó lặp lại lần nữa, chàng trai mỉm cười: "Đáng chuyện gì? Nếu là những chuyện tôi trải qua thì không đáng lắm nhưng không đáng cũng chẳng thay đổi được gì, nhỉ?"

"Vậy là được, biết chuyện mình làm là không đáng, vậy thay đổi đi."

Giọng nói vừa dứt thì linh hồn chàng trai như bị hút mạnh bởi lốc xoáy, dần mất đi ý thức của chính mình.

Tiếng chuông báo thức reo vang, một bàn tay nhỏ nhắn duỗi ra khỏi chăn, chụp lấy cái đồng hồ báo thức, hơi vung tay, chiếc đồng hồ liền bị ném thẳng xuống sàn lót thảm, tắt hẳn. Cánh tay thu vào chăn, chàng trai trở người, tiếp tục giấc ngủ của mình. Chợt cậu mở choàng mắt, ngồi bật dậy, tay vô thức sờ tới phần cổ, phát hiện cổ mình còn chocker che giấu mùi.

Vội nhảy khỏi giường, chàng trai nhanh chân chạy vào phòng tắm, nhìn bản thân trong gương, không quên cởi quần áo ra xem, da thịt lành lặn không tì vết như thời tuổi trẻ, gương mặt non nớt chứng tỏ bản thân vừa trưởng thành không lâu.

Vào năm hai mươi lăm, Thanh Kỳ đã xăm cho mình bốn hình xăm, một hình ngay lúc rời khỏi nhà, hai là lúc tham gia đội đua xe, ba là khi bị lừa dối tình cảm, bốn là suýt chút nữa tự sát nhưng được ngăn lại kịp thời.

Thanh Kỳ nhẹ chạm lên những vùng da đáng ra sẽ có hình xăm nhưng bây giờ lại láng mượt. Cậu mặc lại quần áo, đi tìm điện thoại để xem thời gian.
[Ngày x tháng y năm xx]

Còn một hôm trước ngày cậu phân hóa thành Omega mà không ai quan tâm.

Thanh Kỳ khẽ nhếch môi: "Cũng may mắn nhỉ." Năm đó Thanh Kỳ cố chấp, khát vọng sự quan tâm từ người thân nên không quan tâm bản thân tới ngày phân hóa mà chạy đến công ty cha làm loạn, kết cục là lúc phân hóa thành Omega giữa chốn công cộng, khiến cha tức giận tống cậu vào bệnh viện tiêm thuốc ức chế, rồi mặc kệ đứa con trai này.

Trọng Sinh Xong Làm Biếng [Re-up|BL]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ