CHÚ Ý: Truyện là sản phẩm của trí tưởng tượng. Tất cả các địa điểm, tình tiết, hình tượng nhân vật đều là hư cấu. Vui lòng không áp dụng lên đời thực và người thật. Hãy là một bạn đọc thông thái! Xin cảm ơn!
*
* *- Prem?
Mặc kệ mẹ gọi, Prem không thưa, không đáp.
Mẹ bước thêm vài bước rồi giật mình dừng lại khi nhìn thấy tấm lịch trên bàn.
- Con có muốn đến gặp anh không?
Prem quay ngoắt lại, nhìn mẹ với ánh mắt đỏ ực còn đọng nước.
- Anh ở đâu ạ? Mẹ dẫn con đi sao?
Mẹ nhìn Prem vội vã đứng dậy, ánh mắt mừng rỡ mà run rẩy như sắp vỡ, nỗi đau trong tim mẹ đẩy đến từng cơn. Cơn đau bóp nghẹt trái tim mẹ và cả hơi thở của Prem. Mẹ lấy tay che miệng, ngăn những tiếng nức nở, mẹ khóc.
Mẹ vẫn nhìn Prem, đứa con trai thứ hai của mẹ, đứa duy nhất ở lại với mẹ. Con trai mẹ sao hôm nay tội nghiệp, đáng thương quá. Mọi ngày con vui vẻ cười nói, đến hôm nay lại như người mất hồn. Mắt con sưng, chắc là đã khóc cả đêm qua. Con của mẹ trông tàn tạ, yếu đuối, mệt lả. Đường gân xanh trên thái dương con nổi lên, căng cứng. Mẹ biết con mẹ căng thẳng đến mức nào. Mẹ dường như chẳng nhận ra đó là con mẹ nữa. Đứa trẻ của mẹ luôn tràn đầy năng lượng, luôn miệng bảo "con hạnh phúc" đâu có thế này. Mẹ đau đớn nhìn xung quanh. Phòng con cảnh vật vẫn vậy, chỉ thiếu mỗi người con thương - thiếu con trai lớn của mẹ.
- Mẹ, mẹ biết anh ở đâu ạ? Mẹ đưa con tới đi. - Prem nghẹn ngào, những chua xót lại lăn dài trên má.
Mẹ gật đầu.
Đương nhiên mẹ biết Boun ở đâu. Nơi con trai mẹ nghỉ ngơi, làm sao mẹ quên.
*
Xe lăn bánh đã hai tiếng đồng hồ. Prem mệt mỏi dựa vào vai mẹ ngủ say. Mẹ nhẹ nhàng nắm lấy tay Prem. Đứa con trai này không phải mẹ sinh ra nhưng đây là điều tốt đẹp nhất mà Boun để lại cho mẹ. Prem là người mà con trai mẹ yêu. Boun yêu và mẹ cũng yêu.
Nhớ lại năm ấy, khi Boun đưa Prem về nhà, cậu sinh viên năm ba vui vẻ, ngoan ngoãn đã trở thành happy virus cho mẹ và Boun. Một nhà ba người hòa thuận sống với nhau. Boun là một sĩ quan hải quân, đóng quân gần nhà. Năm ấy, biển động, anh không về suốt nửa năm. Mẹ và Prem ở nhà, người cơm nước, người lo việc buôn bán. May có Prem, mẹ mới được nghỉ ngơi nhiều, không phải bận tâm về chuyện quản lí nhà hàng.
Rồi một năm trôi qua, con trai mẹ ở hải đảo gửi về duy nhất một lá thư kèm với giấy báo tử từ quân đội. Mẹ biết, con trai mẹ đã nằm xuống vì đất nước, con mẹ hy sinh dũng liệt. Nước mắt mẹ từ ngày đó mặn đắng gấp bội.
Mẹ giấu Prem, mẹ sợ Prem sốc. Mẹ bảo với Prem rằng anh chuyển công tác. Một năm nữa lại trôi qua cùng lời nói dối khốn khổ của mẹ. Hôm nay là ngày sinh nhật của Boun. Và mẹ nghĩ rằng Prem chắc đã đoán được anh yêu thương của nó đã đi rất xa. Mẹ đã thấy trong túi áo Prem có bức thư mà Boun gửi về năm ấy - bức thư mẹ đã cố giấu nhưng Prem lại tìm được khi dọn tủ giúp mẹ. Mẹ cũng đã thấy những đầu ngón tay rướm máu của Prem vì phá khóa hộp đựng thư. Mẹ không trách Prem, bởi trên hộp có ghi rõ: "Thư P'Boun gửi cho N'Prem". Thực chất, mẹ đã không còn muốn giấu nữa, mẹ để cho Prem tự tìm thấy hộp thư, tự hiểu mọi chuyện. Có lẽ mẹ sợ phải nói ra điều đau lòng ấy, sợ mẹ sẽ khóc, sẽ suy sụp thêm lần nữa. Và hơn hết, mẹ sợ Prem không còn ai để dựa dẫm nếu mẹ cũng buồn rầu, ủ rũ.
BẠN ĐANG ĐỌC
bounprem | em đừng khóc |
Fanfiction"Em đừng khóc, nếu mình hẹn không ngày gặp lại..."