Máy lạnh ù ù hoạt động. Ngoài phòng bệnh, tiếng bước chân đi lại của các bác sĩ y tá như bị ngăn cách khỏi căn phòng, bên trong phòng bệnh được bố trí vô cùng yên tĩnh để bệnh nhân có thể được nghỉ ngơi một cách triệt để, chỉ có âm thanh vang lên từ máy móc xung quanh.
Vì mới trải qua một giấc ngủ dài nên đôi mắt của Minho nhất thời chưa quen với ánh sáng của phòng bệnh, anh đưa tay lên che lại, chớp chớp hai mắt rồi mới từ từ mở rộng tầm nhìn ra.
Theo lời thuật lại của bác sĩ, anh đã ngủ suốt mười tiếng. Do cơ thể phải gồng lên để chống chọi cơn căng thẳng, chưa kể còn không chịu ăn uống ngủ nghỉ đầy đủ nên dẫn đến suy nhược cơ thể, lúc tinh thần và thể xác được thả lỏng thì pin năng lượng phải cạn kiệt, các chức năng bên trong lập tức đình công giả chết.
Anh vội vàng hỏi bác sĩ tình trạng của Jisung ra sao rồi, em ấy có tỉnh lại chưa, tôi có thể qua thăm em ấy không thì bác sĩ bảo anh nên chờ thêm một thời gian nữa, có lẽ hôm sau cậu ấy sẽ tỉnh dậy.
Minho mệt mỏi ngồi trên giường, anh gật đầu trả lời bác sĩ. Tuy vậy tâm trạng của anh lúc này lại nhẹ nhõm hơn bao giờ hết, Jisung của anh rất mạnh mẽ, anh tin chắc rằng em ấy sẽ không nỡ để anh lại một mình.
Trong khi chờ đợi người anh yêu tỉnh dậy, Minho quyết định ghé nhà một chuyến để chuẩn bị đồ đạc cho cậu đem vào bệnh viện. Tối hôm qua đi vội quá, bây giờ hai đứa nhập viện chỉ mang theo mỗi cái mạng bên người, tiền viện phí vẫn còn chưa thanh toán.
Xe chạy về tới nhà, Minho bước xuống tra chìa khóa vào ổ mở cửa ra. Anh đi vào phòng ngủ lấy một cái túi nhỏ đựng quần áo cho cậu, ngoài ra còn phải chuẩn bị những đồ dùng vệ sinh cá nhân khác. Quần áo của anh và cậu để chung một tủ lớn nhưng chia ra hai bên, bình thường anh cũng rất ít khi đụng vào đồ của Jisung vì gu ăn mặc của cậu khác xa anh, quần áo đa dạng màu sắc lẫn kiểu dáng, còn phong cách của anh thì càng đơn giản càng tốt.
Tìm tòi một lúc thì Minho chợt phát hiện phía dưới một cái áo sơ mi màu xanh ngọc có một quyển sổ nhỏ. Các góc cạnh của quyển sổ hơi cong lên, là dấu hiệu đã bị lật ra xem rất nhiều lần. Anh không biết Jisung từ khi nào lại có thói quen viết nhật ký, nhưng nếu như cậu đã giấu ở đây thì chính là không muốn cho anh thấy, anh cũng không có hứng thú xâm phạm quyền riêng tư của người khác cho dù đối phương có là người anh yêu chăng nữa. Anh trả quyển sổ về chỗ cũ.
Chuẩn bị đầy đủ những thứ cần thiết, Minho mới đứng dậy đóng cửa tủ lại, dự tính trên đường sẽ mua thứ gì đó bỏ bụng vì anh đã nhịn đói cả ngày rồi, nếu không đủ sức khỏe làm sao có thể chăm sóc Jisung.
Chờ tới lúc anh tới trước phòng bệnh thì Jisung đã tỉnh dậy được một lúc, sớm hơn dự tính của bác sĩ. Anh đứng ngoài cửa nhìn thân hình gầy gò của cậu trải qua một cơn dày vò lại càng gầy hơn, nỗi xót xa bao trùm cả trái tim của anh, Minho hít một hơi thật sâu đè nén toàn bộ tâm tư hiện tại, anh đẩy cửa bước vào.
Jisung nằm trên giường lẳng lặng nhìn anh, từ bao giờ người đàn ông của cậu lại sa sút đến mức này, Jisung tự hỏi. Anh là một người rất coi trọng hình tượng của bản thân mà bây giờ nhìn xem, mái tóc chưa kịp chải, râu lổm chổm dưới cằm anh chưa kịp cạo đi, vẻ mặt đầy mệt mỏi nhưng phải cố gắng gượng cười cho cậu xem, bên má phải của anh hơi sưng có vẻ như lúc anh ngất xỉu ngã xuống đã đụng phải vật gì đó.
BẠN ĐANG ĐỌC
[Fic-SKZ] [Kinh Dị] - Hai Hạt Mưa
Fanfiction"Anh Hyunjin, Felix hyung trở về rồi." Ở đầu dây bên kia, IN vừa vui mừng vừa nức nở nói với người trong điện thoại "Ừm. Em biết nhanh vậy sao?" Hyunjin nở một nụ cười nhẹ nhõm, thầm cảm ơn cuối cùng ông trời cũng lắng nghe lời thỉnh cầu của bọn họ...