everything is too late

243 17 0
                                    


Sau khi kết thúc lịch trình cuối cùng của năm nay, tôi ở liền kí túc xá mấy ngày liền. Mỗi bữa đều gọi đồ ăn bên ngoài giao tới. Sau đó lập tức trở về phòng đóng kín cửa. Na Jaemin vẫn nấu cơm cho Park Jisung mỗi ngày, cùng thằng nhóc chơi game mấy tiếng đồng hồ, rồi xem phim cười đùa đến nửa đêm. Buổi tối hôm đó tôi không nhịn được mà đi ra khỏi phòng. Lần này chứng kiến cảnh tượng đến chính trong mơ còn không nghĩ tới. Na Jaemin cùng Park Jisung ngồi trên sofa phòng khách, mặc cho tivi vẫn đang chiếu những đoạn phim vô nghĩa hai người bọn họ ngồi đối diện chỉ im lặng nhìn vào mắt nhau, Park Jisung đưa bàn bàn tay to và dày của mình đặt lên cổ Na Jaemin, không nói gì mà tiến sáp lại gần. Tôi không có đủ can đảm để nhìn đến đoạn tiếp theo nữa, bởi vì dù có nghĩ bằng đầu ngón chân cũng biết được hai người bọn họ đang làm loại chuyện gì.

Na Jaemin nhanh như vậy đã chuyển đối tượng mới, lại còn là đối tượng trước nay bản thân vẫn coi như em trai. Hoặc là tôi nên biết từ rất lâu về trước, Na Jaemin vẫn luôn được yêu thích như vậy. Tôi đứng sau cánh cửa phòng, trơ mắt nhìn vào khoảng không vô định, cố ngăn bản thân không suy nghĩ nhưng càng ngăn lại càng nghĩ thêm nhiều, tôi khinh rẻ ôm mặt cười mỉa mai, cười còn khó coi hơn cả khóc.

Có lẽ sau cánh cửa ấy Na Jaemin không biết được bộ dạng thảm hại này của tôi, hoặc tốt hơn hết mong rằng cậu ấy vĩnh viễn không biết được.

-

Sang đến năm thứ mười, lịch trình nhóm của chúng tôi ít hơn hẳn so với lịch trình cá nhân. Mark Lee và Lee Haechan đang bận rộn cho World tour thứ tư của NCT 127, Huang Renjun và Zhong Chenle chọn về nước đón năm mới cùng gia đình. Phòng ký túc xá bảy người chỉ còn lại ba người tôi, Na Jaemin và Park Jisung.

Tôi rủ Park Jisung đến PC Bang thằng nhỏ thẳng thừng từ chối còn không thèm nể mặt nói với tôi có hẹn với Jaemin đi trượt tuyết trước đó rồi. Kết quả lại không đoán trước được ông của Park Jisung đổ bệnh lại phải rời đi ngay trong đêm. Trước khi đi dù vội vẫn đến độ khăn trên cổ mới cuốn được nửa vòng, thằng nhóc còn cảnh báo tôi đừng có mà bắt nạt anh Jaemin của nó nữa.

Na Jaemin sau khi thằng nhóc kia rời đi thì chưa từng ra khỏi phòng, cậu ta vẫn là né tránh tôi không muốn chạm mặt. Na Jaemin mà tôi biết từ bao giờ lại lo sợ nhiều thứ như thế. Tôi ngồi ở phòng khách xem hết chương trình ca nhạc chào đón năm mới lại xem hết một lượt show hài cuối năm mà không cười nổi lấy một lần, đồ ăn gọi về đã nguội lạnh trước mặt nhưng không nếm ra được bất cứ khẩu vị gì. Na Jaemin vẫn ngồi rịt trong phòng không một động tĩnh. Cậu ta định nhịn ăn luôn hay gì, tôi cũng không phải kẻ đáng sợ đến như vậy chứ. Cuối cùng tôi vẫn là chịu thua đi về phòng nhắn cho cậu một câu.

"Ra ngoài ăn uống đi, tôi về phòng rồi."

Tôi tắm trở ra cầm lại điện thoại, Na Jaemin vẫn không trả lời tin nhắn.

Đến khi tôi phát hiện ra Na Jaemin nằm bất động trên sàn, hơi thở gấp gáp, cả người cuộn vào như con tôm, mồ hôi không ngừng rỉ ra trên trán. Tôi đi đến đỡ Na Jaemin ngồi thẳng dậy, cậu ta như cái cây bị rút cạn sinh khí không vững mà tựa hẳn người vào tôi, ánh mắt đã mơ màng không nhận thức được mọi thứ.

| NoMin | ĐỢI KHÔNG ĐƯỢC NGƯỜI TA THƯƠNGNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ