Chưa đặt tiêu đề 18

972 14 0
                                    

Chương 18: "Đẹp không? Cắm cho em xem nhé?" - hai chân trắng nõn khoác lên vai, cả người run run

"Tớ, tớ, tớ biết rồi, cậu đừng có mà manh động đấy, Nghiêm Kỷ!" Mộc Trạch Tê hoảng hốt, sợ nói không lựa lời. Sau khi nói xong mới chợt nhận ra những lời này có hơi kỳ kỳ.

Nghiêm Kỷ vùi đầu vào cổ Mộc Trạch Tê, lặng lẽ nhếch môi cười xấu xa. Nhưng bây giờ anh không thể dọa Mộc Trạch Tê quá mức được, nếu không không khoảng cách giữa cô và anh sẽ ngày càng lớn.

Anh cứ như vậy ôm Mộc Trạch Tê ngồi xuống ghế sô pha, chống hai tay xuống ghế, vây Mộc Trạch Tê lại. Anh nhìn thẳng vào đôi mắt lấp lánh của Mộc Trạch Tê, nghiêm túc nói: "Đàn ông luôn có ham muốn chiếm hữu vô hình, cậu hiểu ý tôi chứ, Mộc Trạch Tê? Nên vừa nãy tôi mới kích động như vậy."

Đàn ông chính là thứ sinh vật kỳ lạ như vậy đấy, chỉ cần lên giường với anh, anh sẽ tự cho rằng người con gái ấy là của riêng mình. Đặc biệt là Nghiêm Kỷ, nếu đã nhìn trúng ai thì người đó chính là của mình, không một ai được phép vấy bẩn.

Mộc Trạch Tê nhìn khuôn mặt đẹp trai lại điềm tĩnh của Nghiêm Kỷ, mặc dù không hiểu lắm nhưng vẫn lúng túng gật đầu.

Trong lòng cô nghĩ thầm, thân là nữ phụ trà xanh độc ác, mình đã thay da đổi thịt, trà ngôn trà ngữ và vẻ ngoài mảnh mai yếu đuối như tơ hồng vàng chính là lớp vỏ để cô tự bảo vệ mình, nhất quyết không được vứt bỏ. Thôi thì mai mốt không dùng trước mặt Nghiêm Kỷ nữa là được chứ gì.

Nghiêm Kỷ buông Mộc Trạch Tê ra, hít thở sâu vài lần, sau đó chỉ tay vào xấp tài liệu trên bàn rồi ra hiệu cho Mộc Trạch Tê.

Mộc Trạch Tê: ?

"Lần trước cậu trực lớp vẫn chưa hoàn thanh xong sổ trực nên tôi tới tìm cậu làm tiếp thôi."

Nghiêm Kỷ mỉm cười xấu xa nói: "Hay là cậu muốn tôi làm gì khác?"

"Không hề!" Mộc Trạch Tê ngượng ngùng phản bác.

Cảm thấy trọng lượng của Nghiêm Kỷ đè lên người biến mất, Mộc Trạch Tê thoáng thở phào nhẹ nhõm: "Dáng vẻ của cậu ban nãy... khiến tớ có chút căng thẳng."

Nghiêm Kỷ hài lòng dùng ngón trỏ chạm lên mặt Mộc Trạch Tê, cảm thấy cô cực kỳ ngoan, cũng rất dễ bị dao động. Chỉ cần không dọa cô, cô sẽ ngay lập tức buông lỏng cảnh giác: "Tôi có chuyện cần làm, cậu ngồi viết cho xong sổ trực đi."

Chỉ có mấy dòng mà thôi, Mộc Trạch Tê tự cảm thấy bản thân có thể hoàn thành thật nhanh rồi ra về... nhưng chuyện xảy ra lâu quá, cô căn bản đã quên hết rồi.

Rảnh rỗi sinh nông nỗi, cô lén lút quan sát phòng nghỉ ngơi riêng của Nghiêm Kỷ. Cô phát hiện đây là một căn phòng xa hoa sang trọng, có nhà bếp, một phòng khách, một phòng vệ sinh và một phòng ngủ. Nhìn phòng nghỉ ngơi của người ta, Mộc Trạch Tê bỗng cảm thấy hơi ghen ty với thân thế đầy quyền lực - cũng là một trong những vầng sáng của nhân vật nam chính.

Người nhà họ Nghiêm được hưởng rất nhiều đặc quyền, trường trung học phổ thông Hoa Thịnh cũng là một trong số đó. Từ khi thành lập, suốt trăm năm nay trường rung học phổ thông Hoa Thịnh luôn nhận được sự ủng hộ và bảo vệ của nhà họ Nghiêm. Mặc dù nhà họ Nghiêm tương đối khiêm tốn, nhưng đãi ngộ được hưởng cũng không ít.

SAU KHI BỊ VẢ MẶT, NỮ PHỤ TRÈO LÊN NGƯỜI NAM CHÍNH!Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ