"Déjà vu là một từ mượn tiếng Pháp diễn tả cảm giác mà trong đó, một người cảm thấy như đã trải qua tình huống hiện tại trước đây. Đây là một chứng dị thường của trí nhớ, trong đó, mặc dù có cảm giác hồi ức mãnh liệt, nhưng thời gian, địa điểm, và bối cảnh thực tế của trải nghiệm "lần trước đó" là không chắc chắn hoặc được cho là không thể đã xảy ra."
Theo Wikipedia thì nó bảo vậy, nói đơn giản hơn đây là một hiện tượng có thật mà người mắc phải khi đến một nơi, gặp một thứ hay một người hoàn toàn mới lạ thì cảm giác như gặp rồi và rất quen. Có nhiều giả thuyết thú vị nhưng đây là truyện của tôi nên tôi có cách lí giải riêng.
Bối cảnh cuối thế kỉ 20.
Cp:MadaHashi
Tag: Huyền huyễn, 1x1, Naruto Fanfiction, MadaHashi, BL, Ngược, Oneshot
_____________________________________________________
Uchiha Madara, một nhà văn và nhà tâm lí học nổi tiếng thời bấy giờ đang đau đầu bởi hiện tượng lạ mà hắn mắc phải. Hắn đã cố tìm cách giải thích, cùng với khám bệnh bao nhiêu lần nhưng chẳng có kết quả gì. Mọi thứ vẫn như cũ.
Thật kỳ lạ, làm thế nào hắn có thể quen thuộc với một nơi chưa từng đến. Điển hình nhất là lần hắn đến Tokyo mấy tháng trước. Hắn thề, hắn là người Pháp chân chính, và Nhật Bản là quốc gia châu Á đầu tiên hắn đến, làm sao lại có thể thấy quen thuộc được.
Từng ngõ ngách ở Tokyo làm hắn bồi hồi không ngừng, đáng sợ hơn là lúc hắn đi vào một căn nhà bỏ hoang ở ngoại ô hắn đã chảy nước mắt. Bên ngôi nhà đó có hai nấm mộ nhỏ, cả hai đều không rõ của ai nhưng hắn đọc được một chữ chưa phai mờ...
"Senju..."
Quái dị là vậy nhưng hắn lại không thể nào lí giải, cái tên của người đó thực sự làm hắn có cảm giác như được quay ngược thời gian, như được cùng người kia trải qua bao xuân thu.
Cảm giác ấy chỉ làm hắn muốn bật khóc, hắn thấy đau lòng xót xa. Dẫu cho hắn chẳng biết kia là ai, cái bàn tay cái hình dáng trông như thế nào.
Đêm nay hắn không ngủ, hắn lại thức trắng để nghiên cứu. Hắn thấy vô lí quá, hắn cố lục lại kí ức nhưng hắn không hề quen biết ai có họ Senju. Madara mệt mỏi ôm đầu, hắn gục xuống vì mệt mỏi.
***
Trong giấc mộng, hắn mơ thấy vẫn là căn nhà đó nhưng mới hơn, rõ ràng là chỉ vừa mấy năm sau khi nó được xây dựng. Hắn đi theo những phiến đá mờ ảo, từng bông hoa cẩm tú trắng êm ái đung đưa mỗi lần hắn lướt qua. Hơi gió vương chút sương sớm bay vào hai bên cánh mũi, làm hắn càng thêm thanh thản.
Tiếng chuông leng keng trên những cột gỗ, hắn bước đến bậc thang, tiêu sái tiến vào. Nơi này vô thức làm hắn cảm thấy quen thuộc, bỏ hết mọi đề phòng. Hắn đảo mắt nhìn quanh, với hắn nơi đây giống như chính là nơi hằng ngày hắn ở. Bằng một cái nhìn, hắn liền xác định mọi phòng ở đâu.
Trên thực tế, căn nhà này vốn đã đổ mục. Gỗ bị mọt ăn hết, chịu không nổi một trận gió mạnh liền kêu "ken két", nó có thể đổ sụp bất cứ lúc nào. Nói vậy nhưng vẫn còn thấy được vẻ đẹp cổ kính của nó, bí ẩn kéo chân người vào khám phá nhưng lại làm người dừng chân vì sợ làm tổn hại công trình cổ.
BẠN ĐANG ĐỌC
(MadaHashi) Chuyện chưa ai kể
FanfictionChủ yếu là đoản văn thôi, ngắn hay dài tùy tâm trạng. CP: MadaHashi Chỉ là mấy mẩu truyện tác giả bất chợt nghĩ ra. Thời gian ra chap dài vô hạn(tại lười :D)