16

322 19 0
                                    

Doyoung đẩy đĩa nhỏ đựng thịt nướng trước mặt Jeno qua một bên "Ăn thêm rau đi Jeno."

Jeno gật đầu. Bữa tối lúc này khá yên tĩnh vì chỉ có 2 cha con. Cũng không đến mức buồn tẻ vì suốt 5 năm qua đều chỉ có anh và Jeno. Sự yên tĩnh trong bữa ăn mấy ngày nay là vì Jaehyun – người hay đến – bỗng nhiên vắng mặt mấy ngày.

"Con định hỏi ba đâu rồi hả?" Anh hỏi khi thấy vẻ mặt thắc mắc của con trai.

"Là bố nhớ chú ấy thì có." Jeno không mấy quan tâm, cậu bé còn trêu lại cha mình.

Doyoung bật cười "Đúng rồi, là bố cũng nhớ cậu ấy thật." Anh cố tính nói vậy để thăm dò phản ứng của bé con. Nhưng Jeno chẳng phản ứng gì, cúi đầu ăn cơm.

"Ba con đi công tác bên Nhật 1 tuần. Hôm nay cũng về nước rồi thì phải làm việc về muộn nên không thể ghé ăn tối cùng chúng ta được." Anh giải thích dù con trai không hỏi.

Jeno gật đầu, nhưng bản thân cậu bé không chú tâm cho lắm. Dù sao thì trong lòng cậu vẫn thấy vui vẻ vì đối phương không bỏ rơi bố mình một lần nữa.

"Bố sẽ kết hôn với chú Jaehyun sao?" bé con hỏi, nhét miếng cà rốt vào miệng.

"Nếu Jeno muốn thì ba với bố sẽ làm vậy." Anh trả lời.

"Bố..." bé nhíu mày "Không phải là con muốn, đang nói chuyện của bố mà."

"Hmm... Nhưng bố nghĩ vậy thật mà. Chừng nào chưa nhận được sự chấp thuận của Jeno, bố cũng sẽ không kết hôn. Dù là ba con hay người đàn ông khác." Anh chân thành nhìn bé con.

Jeno có vẻ im lặng suy nghĩ, dù vẫn đang ăn. Bé cảm thấy có lỗi.

"Nếu chú Jaehyun lại trở thành người xấu như trước thì sao ạ?" Jeno thẳng thắn hỏi. Cậu bé có thể mở lòng với chú Jaehyun, nhưng nghĩ đến việc bố cậu bé đã từng buồn lòng đến mức nào và đối phương từng chối bỏ sự xuất hiện của mình, thì Jeno vẫn còn bận tâm.

"Hmm." Doyoung chống cằm, suy nghĩ về một câu trả lời thích hợp cho cậu bé mẫu giáo "Chuyện đó là hoàn toàn có thể xảy ra mà."

Jeno dằn mạnh chiếc muỗng lên bàn. Bữa ăn tối đã xong.

"Nhưng Jeno à, có thể bố cũng làm tổn thương ba của con. Đúng không nào?" Anh mỉm cười "2 chúng ta, và cả Jeno đều có thể làm đối phương đau lòng. Nhưng quan trọng là tất cả chúng ta đều thay đổi để tốt đẹp hơn còn gì."

Doyoung cầm lấy đĩa của Jeno để trước mặt, xếp vào bồn rửa chén "Hơn nữa, bố không còn sợ việc đau lòng vì ba con nữa. Bố đã có Jeno rồi mà. Jeno sẽ bảo vệ bố đúng không nào?"

Cậu bé cười thật tươi. Trong lòng chộn rộn. Bố nói đúng mà, có gì đâu để sợ hãi? Chuyện gì cũng đã có hai cha con nương tựa lẫn nhau rồi.

"Bố ơi..." Jeno gọi, khiến Doyoung dừng tay rửa chén, anh xoay người về phía con trai mình.

"Hãy sống chung với ba nhé." Jeno nhoẻn miệng cười. Đôi mắt cong cong hình trăng lưỡi liềm vô cùng đáng yêu.

[End - Trans] JaeDo - AppaNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ